Duy Nhất không biết mình dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể lại đứng trước cửa thang máy công ty một lần nữa. Sau đám người chen chúc, cô ép mình ngẩng đầu ưỡn ngực.
Khi đồng nghiệp liên tiếp quay đầu lại, trong mắt vẫn cười nhạo và bàn luận qua lại, dáng vẻ mập mờ vẫn khiến trái tim Duy Nhất đau nhói thật sâu sắc, không biết bao nhiêu lần cô nói với chính mình: Duy Nhất, phải kiên cường, nước mắt của mình không thể để người khác nhìn thấy!
Vì vậy, bên môi tràn ra nụ cười tự tin nhất, hào phóng vừa đủ mà chào hỏi với một đồng nghiệp nhìn quen mắt, nhớ hình như tên là Mary, “Hi! Mary! Buổi sáng tốt lành!”
Mặt của đối phương cũng đỏ, lúng túng tránh né trả lời cô, “Hi, buổi sáng tốt lành!”
Tiếng bàn luận đột nhiên ngừng lại…
Duy Nhất cười, lần này là cười thật lòng, dừng lời đồn bằng trí tuệ, thì ra tất cả đơn giản như vậy!
“Duy Nhất, tới thang máy bên này!” Một giọng nam rất ôn hòa.
Duy Nhất theo tiếng nói nhìn sang, Tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác đang ở thang máy riêng của anh ta đợi cô.
Cô ưu nhã phất tay với Mary, “Vậy tôi qua đó! Có muốn cùng đi?”
“Không! Không! Cảm ơn!” Mary đỏ mặt lắc đầu, không phải không muốn, mà là không dám, không phải ai cũng có thể lên thang máy riêng của tổng giám đốc, cô còn chưa đến mức lỗ mãng như vậy.
“Duy Nhất, về sau cô có thể sử dụng thang máy này!” Ánh mắt của Doãn Tiêu Trác ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1871983/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.