“Được dược.” Lạc Thanh Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh xem diễn rốt cuộc ra tới “Chủ trì công đạo”: “Tiểu Bảo, con và Thanh Thanh tới đây trên đường vất vả, cũng đói bụng đi? Dì chuẩn bị cơm, lại đây ăn đi. -- A, Từ tiên sinh Nhiếp tiên sinh, các người……”Ý tứ của bà là, các người tới từ đâu, liền trở về nơi đó, chúng ta muốn ăn cơm, liền không hầu hạ. Ai ngờ, nhà họ Từ chính là tới cầu hòa, sao có thể từ bỏ cơ hội tiếp cận này? Ngay cả Từ Bá Tiên cá tính cường ngạnh hơn cũng cười nói: “Chúng tôi phiêu bạc bên ngoài, vẫn luôn nhớ rõ đồ ăn của phòng bếp nhỏ nhà họ Lãnh, không biết có cơ hội, nếm thử hương vị đã lâu này không?”Bộ dáng chết không biết xấu hổ như vậy, Lãnh Tư Thành vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy! Anh vừa định mở miệng nói “Không thể”, nhưng là, nhìn đến ánh mắt Nhiếp Chi Ninh bên kia tựa hồ là thống khổ lại tựa hồ là có điểm khát cầu, ánh mắt chợt lóe, ngược lại gật gật đầu: “Được rồi, nếu bác Từ khách khí như vậy, vậy lưu lại đi.”Lạc Thanh Tuyết nhìn đến biểu tình con trai, biết Lãnh Tư Thành là cố ý diễn trò. Bà cũng cười tiếp đón: “Vậy mời mọi người lên bàn đi.”Vừa đến bàn ăn cơm, Lãnh Tư Thành ngược lại nói: “Tôi đi rửa tay.”Sau đó một mình đi về phía phòng bếp.Chờ một đám người phân xong chủ khách, bắt đầu bưng đồ ăn lên rồi, cũng không biết là cố ý an bài hay là sao -- sao lại thấy rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-buoi-toi-gap/2332289/chuong-306.html