Lúc trở về thành phố G, đã là tám giờ tối, Niệm Kiều nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi ngủ rất say. Cố Hành Sâm ngừng xe xong, quay đầu nhìn cô một cái, giật giật môi, cuối cùng không có đánh thức cô dậy. Mở cửa xe xuống xe, đi vòng qua bên phía cô, động tác êm ái mà bế cô ôm xuống xe, đóng cửa xe, sau đó hướng thang máy đi tới. Thang máy ‘ đinh ——’ một tiếng mở ra, Niệm Kiều tựa hồ có chút giật mình, chợt mở mắt, ánh mắt cũng là một mảnh mờ mịt. Cô thật ra thì cũng không có tỉnh lại, chỉ là bản năng bị giật mình, trong nháy mắt mở mắt, liếc nhìn chung quanh, sau đó lại nhắm hai mắt lại. Ôm sát cổ của Cố Hành Sâm, cô tựa vào đầu vai anh, như nói mê nỉ non: "Hành Sâm, buồn ngủ quá. . . . . ." Cố Hành Sâm thấp xuống tầm mắt nhìn cô một chút, biết cô cũng chưa tỉnh hẳn, cũng không có nói gì, chỉ là ôm cô, để cho cô có thể ngủ nhiều thêm một giây là một giây. Ra khỏi thang máy, đám người viện trưởng đã sớm chờ cửa thang máy gần phòng bệnh của Cố Cảnh Niên, vừa nhìn thấy Cố Hành Sâm, viện trưởng lập tức cung kính chào hỏi: "Nhị thiếu ——" Cố Hành Sâm thản nhiên nhìn hắn một cái, thanh âm trầm trầm: "Đi thôi." Viện trưởng gật đầu một cái, đi theo phía sau hắn cùng nhau hướng phòng bệnh Cố Cảnh Niên đi tới, trong lòng cũng đang khốn hoặc. Bởi vì áo khoác Cố Hành Sâm choàng lên trên người của Niệm Kiều, đám người viện trưởng không thấy rõ khuôn mặt của cô, trong lòng không khỏi suy đoán, người phụ nữ này là ai, lại có thể khiến nhị thiếu chú ý tỉ mỉ dịu dàng che chở như thế. Không biết, người trong ngực Cố Hành Sâm, thật ra thì chính là Niệm Kiều, cũng chính là mẹ của Cố Cảnh Niên! Đi tới cửa phòng bệnh, không cần Cố Hành Sâm mở miệng, viện trưởng tiến lên tự mình mở cửa cho hắn, sau đó đưa tay làm tư thế ‘ xin mời ’. Sau lưng ánh mắt hộ sĩ hết sức khinh bỉ, viện trưởng này, bình thường ngang ngược càn rỡ, vừa nhìn thấy Cố Hành Sâm hoặc là An Hi Nghiêu, cả người giống như thay da đổi thịt, không khác gì một con chó Nhật. Cố Hành Sâm vừa đi vào mấy bước, An Manh Manh đang nằm ở bên giường ngủ thiếp đi chợt ngẩng đầu lên nhìn lại —— Vừa nhìn thấy người đến là Cố Hành Sâm, An Manh Manh quả thật muốn lập tức nổi giận! Nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ trên giường, cô không thể không nhịn được, tránh đánh thức Cố Cảnh Niên, tất cả mọi người không dễ chịu. Cố Hành Sâm mắt lạnh quét viện trưởng một cái, sau đó hết sức lãnh đạm nói: "Mọi người đi xuống trước đi, nếu như có chuyện, tôi sẽ gọi." "Vâng, vâng!" Viện trưởng đáp hai tiếng, sau đó liền lui ra ngoài, cũng khép cửa. An Manh Manh đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, đáy mắt tràn đầy bất mãn, sau đó lại đem ánh mắt chuyển sang người trong ngực hắn —— Cô gái này là ai? Cố Hành Sâm không phải là ở cùng một chỗ với Mạc Thuần sao? Tại sao lại vô duyên vô cớ lại có thêm một người phụ nữ đây? Đang lúc An Manh Manh buồn bực ghi vẫn, Cố Hành Sâm chợt đem Niệm Kiều đặt ở trên một bên sofa, sau đó nhẹ nhàng gọi nàng, "Niệm Kiều, tỉnh ——" Giống như sấm sét giữa trời quang, An Manh Manh cả người đều ngây dại, không thể tin nhìn người nắm ngang ở trên ghế sofa. Niệm Kiều? Lại là Niệm Kiều! Cố Hành Sâm đi Hoa Thành, lại là vì mang về Niệm Kiều? cô gọi điện thoại cho hắn, hắn nhận lại nói mình vội, nếu như là đang bận chuyện của Niệm Kiều, hắn nên nói thẳng a! kia cô cũng không phải nói những lời khó nghe như vậy! An Manh Manh đột nhiên có chút tự trách, thật ra thì, An Hi Nghiêu nói rất đúng, đàn ông giống như Cố Hành Sâm, nếu như không phải là thật sự yêu, ban đầu sau khi Niệm Kiều rời đi lại thống khổ như vậy. Nếu như không phải là có nỗi khổ tâm, hắn như thế nào lại cho phép mình buông tay với Niệm Kiều? Nhớ tới sau khi Niệm Kiều rời đi trong một ít tháng, An Hi Nghiêu miêu tả Cố Hành Sâm, An Manh Manh đột nhiên đau lòng thay cho người đàn ông này. Dĩ nhiên, giới hạn với đối với lòng thương giữa bạn bè. Hắn Cố Hành Sâm là người đàn ông của Cố Niệm Kiều, mà Cố Niệm Kiều là bạn thân tốt nhất của An Manh Manh cô, cô làm sao có thể đối với người đàn ông của người bạn tốt nhất của mình, có suy nghĩ khác đây? Huống chi, cô còn có Lạc Quân Việt ! Đúng rồi, Lạc Quân Việt! Đột nhiên nhớ ra hôm nay là lễ tình nhân, cô đã cùng Lạc Quân Việt ước hẹn rồi, chỉ là —— Quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Cảnh Niên, cô cần phải rời đi, đối với Cố Hành Sâm nói: "Anh đã cùng Niệm Kiều tới, hai người tự mình chăm sóc Cảnh Niên đi, tôi hiện còn có chút chuyện." Cố Hành Sâm gật đầu một cái, nhìn cô cầm lấy túi xách hướng cửa đi tới, hắn cuối cùng nói ra hai chữ kia: "Cảm ơn." An Manh Manh ngẩn ra, một tay khoác lên tay cầm cửa, quay người lại nhìn hắn, bên môi tràn ra một nụ cười khổ, "Không cần cám ơn tôi, tôi là đang giúp Niệm Kiều chăm sóc Cảnh Niên, mà không phải chỉ vì anh." Nói xong, không đợi Cố Hành Sâm nói cái gì nữa, cô liền kéo ra cửa phòng bệnh, rời đi. Cố Hành Sâm nhăn đầu lông mày, con mắt sắc sâu không thấy đáy, có vẻ khó lường như vậy. Người trên ghế sa lon rốt cuộc tỉnh táo lại, vỗ vỗ đầu của mình, sau đó nhìn hoàn cảnh bốn phía xa lạ, không khỏi ngây ngẩn cả người. Mình không phải là ở trên xe sao? Hiện tại thế nào lại là ở trong phòng? Hơn nữa, gian phòng này nhìn có chút kỳ quái, tựa hồ không giống như là một loại phòng ngủ, nhưng là —— lại có giường! Cảm thấy đỉnh đầu có hai đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào mình, Niệm Kiều rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh. Vuốt vuốt hai mắt của mình, cô đứng lên, hỏi Cố Hành Sâm, "Hành Sâm, đây là nhà anh sao?" Anh là người cao quý lại hay bắt bẻ như vậy, không thể nào sống tại một nơi như vậy chứ? Mặc dù, nơi này nhìn cũng không phải là người bình thường có thể ở được, hìn chung thì rất tốt, nhưng là, anh ở đây, vẫn cảm thấy uất ức cho anh! "Không phải, nơi này là bệnh viện." Cố Hành Sâm vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên là rối rắm, rốt cuộc phải nói thế nào mới có thể không để cho Niện Kiều bị dọa khi biết được chuyện này —— Đứa bé nằm trên giường bệnh kia, chính là con trai của cô ! lại vẫn chưa tỉnh. Niệm Kiều lần nữa quan sát bốn phía một cái, sau đó lại đem tầm mắt rơi vào trên giường bệnh, nhìn bình dịch treo ngược trên đầu giường, cô bất tri bất giác gật gật đầu. Sau đó, cô lại hỏi: "Hành Sâm, chúng ta buổi tối khuya tới bệnh viện làm gì?" Môi mỏng mân thành một đường thẳng tắp, Cố Hành Sâm nhìn cô, trong ánh mắt bắt đầu khởi động sóng ngầm mãnh liệt . Niệm Kiều cũng nhìn anh, hai người tầm mắt quấn lấy, lòng của cô, không hiểu bắt đầu gia tăng tốc độ nhảy lên. Che che ngực miệng, cô đột nhiên có chút sợ hãi kéo tay Cố Hành Sâm, gấp gáp hỏi: "Hành Sâm, làm sao anh không nói lời nào? Có phải hay không anh ngã bệnh? Nơi nào không thoải mái? Là bởi vì hôm nay lái xe quá lâu sao? Hay bị bệnh ở đâu?" Cô khẩn trương như thế, thế cho nên không có phát hiện, Cố Hành Sâm nhìn cô, đồng thời ánh mắt vẫn hướng tới người nằm trên giường bệnh. Cầm quả đấm, Cố Hành Sâm lôi kéo tay của cô, đi tới bên giường. Niệm Kiều nhìn anh một chút, sau đó lại nhìn Cố Cảnh Niên trên giường một chút, lập tức liền đoán được quan hệ của hai người đàn ông một lớn một nhỏ này. Cô thân thể thoáng một cái, dưới chân cũng không chịu khống chế lui về sau một bước, mắt đẹp trừng lớn, bưng kín miệng của mình. Hành Sâm cư nhiên. . . . . . Có con trai? ! Như vậy là anh đã kết hôn? Như vậy hiện tại —— Anh là ly hôn, hay là đang đính hôn, ngoại tình? Hay hoặc là —— Vợ anh đã chết? !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]