Chu Duệ Trạch nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhướng mày suy nghĩ nở nụ cười đùa giỡn.
Sói sao?
Cũng không phải là lần đầu tiên có người hình dung anh như vậy.
Ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Laptop, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cách chỗ anh không xa người anh yêu đang ngủ.
Thủ đoạn có chút mờ ám, nhưng, anh thật sự không muốn để vụt mất cô.
Lấy hiểu biết của anh về cô, nếu không dùng biện pháp này, muốn để côtiếp nhận, không biết còn cần bao lâu, anh, không đợi được.
Ngày mới, sáng sớm Chu Duệ Trạch không nghe được động tĩnh của Hà Quyên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, ngày thường vào thời gian này, Hà Quyênđã dậy từ sớm , hôm nay sao vậy?
Chu Duệ Trạch vụt một cái ngồi dậy, trực tiếp xuống giường vọt tới cửa phòng Hà Quyên, gõ cửa phòng: "Quyên Tử, em làm sao vậy?"
"Không có việc gì. . . . . ." Rất nhanh bên trong truyền đến giọng nói của Hà Quyên.
Người khác có lẽ không nghe ra được cái gì, nhưng có thể Chu Duệ Trạchnhạy cảm hơn nhiều so với người bình thường, lập tức nghe được giọng nói của Hà Quyên yếu ớt hơn rất nhiều so với ngày thường, không hề nghĩngợi mà hỏi: "Quyên Tử, có phải là không thoải mái hay không? Sao vậy?Mau mở cửa ra, cho anh nhìn xem, anh đưa em đi bệnh viện."
"Cửa không khóa." Hà Quyên nói vừa xong, ngược lại Chu Duệ Trạch ngâyngẩn cả người, cúi đầu, nhìn cửa phòng, đưa tay, có chút kích động phátrun nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-sac-lang-anh-dung-hu-qua/1961903/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.