Đợi đến khi làm xong cơm tối, Phương Thục Tú gõ cửa phòng Triệu Vân Văn, nhẹ nhàng kêu cô: "Vân Văn, xuống ăn cơm."
Lắng nghe bên trong không có động tĩnh, còn gọi một tiếng.
"Ồn ào gì thế? Tôi không phải là người điếc." Triệu Vân Văn không nhịn được kêu một câu, lê dép đi ra, hướng bên bàn cơm ngồi xuống, trong lòngbuồn bực ăn cơm.
"Vân Văn, làm sao con lại nghĩ tới nơi này?" Phương Thục Tú khó hiểu hỏi, cô không phải nên ở nhà cùng Triệu Quốc Tường sao?
"Ông ấy kết hôn, cùng người phụ nữ kia đi nước ngoài." Triệu Vân Văn tức giận nói xong, "Lại không muốn tôi đi."
"Sao con không đi theo chứ?" Phương Thục Tú lo lắng hỏi.
"Tôi đã hơn hai mươi rồi, nhất định phải đi theo ông ấy sao?" Triệu Vân Vănkhinh thường cười, "Tôi chỉ đến đây ở hai ngày, tìm được chỗ tôi liềnđi."
"Dì không phải muốn con đi. . . . . ." Phương Thục Tú còn chưa nói hết, Triệu Vân Văn đẩy bát cơm, "Tôi ăn no rồi."
Sau đó đứng dậy trở về phòng, hoàn toàn không cho Phương Thục Tú một cơ hội nói với cô.
Phương Thục Tú ngẩn người, khi ở nhà Triệu Vân Văn vẫn luôn làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng không nghe lời bà nói.
Nếu bà muốn dạy dỗ một chút, lập tức sẽ bị Triệu Quốc Tường mắng, nói cho bà biết, bà bớt lo chuyện của con gái ông ta.
Ở bên cạnh nói qua vài lần, Triệu Vân Văn cũng không để ý tới.
Dáng vẻ hiện tại, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-sac-lang-anh-dung-hu-qua/1961792/chuong-93-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.