Mới vừa xách túi mua hàng trở lại nhà trọ. Triệu Vân Văn ra khỏi thang máy, kinh ngạc nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh cửa nhà mình, vừa nhìn thấy cô tới, lập tức đứng lên, lên tiếng nịnh hót cười cười: "Tiểu Văn. . . . . ."
"Sao ông lại tới đây?" Triệu Vân Văn chau mày nhìn ba mình đã mất tích thật lâu, ban đầu lúc ly hôn với Phương Thục Tú, không phải đã đi theo người đàn bà có tiền rồi sao?
Ngay cả cô cũng không quan tâm tới, bây giờ tìm đến cô để làm gì?
"Ba nhớ con, đã tìm con rất lâu mới tìm được." Giọng nói của Triệu Quốc Tường rất lớn, khiến Triệu Vân Văn chán ghét nhìn ông chằm chằm, cô cũng không muốn bị hàng xóm nghe thấy.
Gấp rút vào cửa, không nhịn được nói: "Vào đây rồi nói, đừng ở bên ngoài làm mất mặt."
"Được, được." Triệu Quốc Tường vội vàng đi theo Triệu Vân Văn vào nhà, vừa đi vào lập tức cảm thán, "Tiểu Văn, cuộc sống bây giờ của con chắc là rất tốt."
Xem phòng này một chút, xem thiết bị lắp đặt này kia, so với nhà trước kia của bọn họ, hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất, không có chỗ nào để so sánh.
Triệu Vân Văn quăng túi mua hàng trong tay qua một bên, ngồi xuống ghế sa lon, hoàn toàn không để ý tới mấy lời khen của Triệu Quốc Tường, trực tiếp hỏi "Ông đến tìm tôi để làm gì?"
"Đừng nói như vậy, dù sao ba cũng là ba của con, nhớ con, nên tới thăm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-sac-lang-anh-dung-hu-qua/1961765/chuong-103-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.