Chu Duệ Trạch trở lại chỗ ở, trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện tiến hành như thế nào rồi?"
"Bọn họ đã biết tài sản bị đống băng rồi, đang rất giận dữ." Nhiếp Nghiêu báo cáo tình huống bên này cho Chu Duệ Trạch.
"Ừ, phải chặt đứt hết đường lui của bọn họ." Chu Duệ Trạch nói, "Không cần tiếc tiền, dù sao cũng là cha mẹ tôi nên phải hào phóng một chút."
"Yên tâm, tôi sẽ thu xếp gọn gàng." Nhiếp Nghiêu cười nói, "Bên này cũng chuẩn bị xong, ngày kia cậu trở về sao?"
"Không, tôi trở về trước một ngày, sẽ đi gặp cha mẹ tôi." Chu Duệ Trạch buông lỏng nói.
"Chuyện người kia bên rất thuận lợi sao?" Nhiếp Nghiêu khẳng định hỏi, nghe ý tứ của Chu Duệ Trạch chính là thật vui vẻ.
"Vô cùng thuận lợi." Chu Duệ Trạch cảm thán, "Giải quyết tất cả bọn họ xong, cuộc sống của tôi và Quyên Tử sẽ không còn người nào quấy rầy nữa."
"Cậu đừng quên một chuyện." Nhiếp Nghiêu ở trong điện thoại nhắc nhở Chu Duệ Trạch.
"Hả? Chuyện gì?" Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi.
Lời vừa mới dứt, lập tức nghe được đầu bên kia điện thoại Nhiếp Nghiêu tức giận thở mạnh, vừa nghe chính là sắp bộc phát.
Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, đương nhiên cũng sẽ không cố ý đi chọc tức Nhiếp Nghiêu, vội vàng cười nói: "Biết rồi, biết rồi, cậu được nghỉ phép, toàn bộ tôi đều nhớ."
"Coi như cậu thức thời." Nhiếp Nghiêu hài lòng nói.
Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, hài lòng đi tắm rửa nghỉ ngơi, quét sạch toàn bộ chướng ngại, ngày sau anh và Hà Quyên có thể thư thái.
Lúc Chu Duệ Trạch ngồi máy bay trở lại, cũng không gọi điện thoại cho Hà Quyên, mà trực tiếp đi đến một nơi.
Xe chạy giữa rừng núi, không khí trong lành xông vào mặt, hoàn toàn khác xa với thành thị, thậm chí còn có thể thấy chim nhỏ bay qua, làm cho thần kinh người ta căng thẳn cũng từ từ tỉnh táo lại.
Sau khi quẹo mấy khúc cua trong rừng, xe Chu Duệ Trạch chạy vào một nơi có kiến trúc rộng lớn, ngừng lại.
Đã có người ở trong sân chờ Chu Duệ Trạch, vừa thấy anh xuống xe lập tức đón: "Chu tiên sinh, mời đi bên này."
Chu Duệ Trạch khẽ vuốt cằm, đi theo người đó vào trong.
Tầng lầu ở đây cũng không cao, cao nhất thì chỉ ba tầng, nhưng toàn bộ đất đai cực kỳ rộng lớn.
Đi vào bên trong, cho dù chỉ cao ba tầng nhưng bên trong cũng trang bị thang máy, lên xuống dễ dàng, sẽ không phải đi lên đi xuống mệt nhọc.
Người dẫn đường dẫn Chu Duệ Trạch đến trước cửa một căn phòng mới cung kính lui xuống.
Chu Duệ Trạch trực tiếp mở cửa phòng đi vào.
Đây là một căn phòng rất lớn, bên trong có thư phòng, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp. Bố trí bên trong các gian phòng hết sức hài hòa, đồ vật ở bên trong đều đầy đủ mọi thứ.
Chu Duệ Trạch đi vào cũng không trực tiếp tìm người, mà chỉ thong thả ngồi ở trên ghế sa lon, chờ.
Chờ chưa quá hai phút, cửa phòng ngủ đã được mở, một người tức giận đùng đùng xông tới, giơ tay lên đánh.
Tay Chu Duệ Trạch vừa nhấc lên, lập tức chống đỡ, mặt lạnh hỏi: "Các người muốn ra đường cái ngủ sao?"
"Tôi chính là ngủ ngoài đường cũng sẽ không cầu xin cậu!" Chu Kỳ Côn tức giận rống to.
"Nếu có khí phách như vậy, tôi lập tức phái người tiễn các người đi ra ngoài." Chu Duệ Trạch hừ lạnh một tiếng, làm bộ sắp đứng lên.
"Ôi chao, hai cha con từ đâu tới cuối đều tức giận như vậy, bớt giận bớt giận, có lời gì từ từ nói." Đổng Nhu Bình vội vàng ngăn cản Chu Duệ Trạch, cũng khuyên Chu Kỳ Côn dừng lại.
Bây giờ bà tin Chu Duệ Trạch tuyệt đối nói được là làm được, nó thật có thể tàn nhẫn đuổi bọn họ ra.
Cả đời này bà cũng quen sung sướng rồi, trước kia Chu Kỳ Côn buôn bán thất bại, bà không bao giờ dám trở về giống trước kia nữa.
"Tôi không có gì đáng nói với cậu ta, tôi không có con trai như vậy." Chu Kỳ Côn ngồi xuống hừ lạnh một tiếng, mặt đen thui, không nhìn tới Chu Duệ Trạch.
"Tôi cũng vậy, rất hi vọng chúng ta không có cái loại quan hệ máu mủ." Đây là chuyện Chu Duệ Trạch có cầu cũng không được.
"Duệ Trạch, con đưa chúng ta đến chỗ này là có ý gì?" Đổng Nhu Bình ôn nhu hỏi, "Chúng ta ở chỗ ở trước kia tốt hơn."
"Nơi đó không thích hợp cho người lớn tuổi, nơi này rất tốt, thiết bị không tệ, ăn cũng có, nhân viên chăm sóc ở đây cũng có." Chu Duệ Trạch kể ra đủ loại, "Các người sinh tôi ra...tôi đương nhiên muốn bảo đảm nửa đời sau của các người không lo cơm áo, yên tâm đi. Tiền tiêu hàng năm tôi đều chuyển đến cho các người, không cần lo lắng tiền bạc."
"Cái gì, cậu định để chúng ta ở đây sao?" Chu Kỳ Côn lớn tiếng phản bác.
"Không ở chỗ này thì có thể cút ra ngoài!" Chu Duệ Trạch không chút khách khí nói.
"Đưa tiền của tôi đây, tôi lập tức đi." Chu Kỳ Côn cũng đối mặt với Chu Duệ Trạch.
"Tiền của ông? Tiền gì? Nhiều năm như vậy vẫn là tôi nuôi các người...ông ăn mặc tiêu sài, tất cả đều là tôi chu cấp. Quanh năm suốt tháng ông đã tiêu bao nhiêu tiền rồi? Tiền của ông? Ông có tiền gì sao? Kể từ sau khi ông đầu tư thất bại, có tiền sao?" Chu Duệ Trạch hừ lạnh.
Tự cho là cha mẹ anh thì có thể được voi đòi tiên sao?
"Được rồi, được rồi, cha con hai người đều chung một tính tình, có thể không ầm ỹ nữa được không?" Đổng Nhu Bình vội vàng khuyên can, nếu cứ cãi nhau như vậy nữa thì cũng không nói được gì nữa.
Chu Kỳ Côn hừ lạnh một tiếng, im miệng không nói.
"Duệ Trạch, ở đây tốt thì tốt thật, nhưng nếu mẹ muốn đi ra ngoài mua đồ, trong tay không có tiền thì không được.... Con lấy lại tất cả thẻ của chúng ta, là muốn giam lỏng chúng ta sao?" Đổng Nhu Bình nói chuyện vẫn là rất uyển chuyển, biến đổi cách lấy tiền từ Chu Duệ Trạch.
"Đi ra ngoài?" Chu Duệ Trạch buồn cười hỏi, "Các người còn muốn đi ra ngoài để làm cái gì nữa? Chỗ này có ăn có uống, cái gì cũng có, các người còn phải đi ra ngoài để làm gì?"
Đổng Nhu Bình vừa nghe lời này của Chu Duệ Trạch, sắc mặt liền thay đổi trắng trắng xanh xanh: "Con...ý con là. . . . . ."
"Không phải đã nói cho các người biết rồi sao? Tiền tôi đều chuyển đến, bắt đầu từ bây giờ, mãi cho đến chết, các người cũng sẽ ở chỗ này. Về phần hậu sự, cũng đã thu xếp người ở chỗ này thỏa đáng." Chu Duệ Trạch cười nói, "Các người là cha mẹ của tôi, yên tâm, tôi sẽ để các ngươi trải qua tuổi già thật thong thả."
"Chỗ này cũng là chỗ của các người, sẽ không có người nào tới quấy rầy, có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần nhấn chuông, lập tức có người tới phục vụ cho các người. Cuộc sống há mồm là có cơm ăn, không phải là các người muốn hướng tới sao?"
"Cậu cho rằng chỉ có ăn uống là được sao? Tôi cũng không được giao thiệp với bạn bè sao?" Chu Kỳ Côn chất vấn.
"Bạn bè?" Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn Chu Kỳ Côn, "Ông có bạn bè nào muốn liên lạc?"
"Trước kia tôi là làm ăn, cũng là bạn bè, chúng ta. . . . . ." Chu Kỳ Côn nói tới một nửa, liền bị Chu Duệ Trạch cắt đứt, "Ông muốn liên lạc với bạn bè ông, cũng phải xem xem bọn họ có muốn liên lạc với ông hay không."
Chu Duệ Trạch lấy ra một chiếc điện thoại mới, ném cho Chu Kỳ Côn: "Bây giờ ông thử gọi diện thoại cho bạn bè của ông, xem bọn họ có muốn qua lại với ông hay không."
Chu Kỳ Côn lập tức cầm điện thoại lên nhấn phím, điện thoại được kết nối: "Lão Vương. . . . . . Này, A lô. . . . . ."
Mới vừa hô lên, bên kia vừa nghe là ai, lạch cạch một cái thì cúp máy.
Chu Kỳ Côn không tin tiếp tục gọi, gọi một hồi, thế nhưng không có người nào nói chuyện với ông, chỉ cần vừa nghe đến giọng nói của ông, lập tức cúp máy.
Chu Kỳ Côn lập tức hiểu được, chính là Chu Duệ Trạch giở trò quỷ, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch hừ lạnh: "Cậu cho rằng tất cả mọi người sẽ khuất phục dưới thế lực của cậu sao sao? Lão Tiếu cũng sẽ không như vậy."
Nghe được lời nói của Chu Kỳ Côn, Chu Duệ Trạch tùy ý cười cười, nhìn Chu Kỳ Côn tràn đầy tự tin nhấn số điện thoại: "A lô, lão Tiếu, là tôi. . . . . ."
Ngược lại bên đầu điện thoại kia lại nói chuyện, chỉ là, cũng không phải lời mà Chu Kỳ Côn hy vọng: "Chu lão tiên sinh, là chúng tôi sai lầm rồi, không nên nghĩ tới chuyện trèo lên người con trai của ông. Bây giờ công ty của tôi đã không còn nữa, ông có thể để cho chúng tôi yên tĩnh có được không? Coi như tôi van ông, không cần quấy rầy chúng tôi nữa."
Nói xong, hoàn toàn cũng không cho Chu kỳ Côn cơ hội nói chuyện, dứt khoát cúp điện thoại.
Chu Kỳ Côn liền lập tức hiểu rõ, giận dữ hỏi Chu Duệ Trạch: "Cậu đã làm gì bọn họ? Công ty Tiếu gia đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiếu Lị Manh nói cho các người biết chuyện của dì nhỏ của vợ tôi, chẳng lẽ không nên trả giá một chút sao? Nếu bọn họ thích tiền như vậy, vậy thì không cần công ty này nữa, tay làm hàm nhai đi kiếm tiền, cũng sẽ không còn nhiều tâm tư đi suy nghĩ chuyện của người khác như vậy nữa, không phải sao?" Chu Duệ Trạch không để ý lắm nói.
"Cậu...Cậu. . . . . ." Chu Kỳ Côn chỉ vào Chu Duệ Trạch không biết nói gì.
Ông không nghĩ tới Chu Duệ Trạch làm việc sẽ tàn khốc như vậy, hoàn toàn đánh vào nhược điểm của người khác, không lưu lại một con đường sống.
"Làm sao cậu có thể như vậy?" Sau nữa ngày Chu Kỳ Côn chỉ có thể nói một câu như vậy.
"Vì sao tôi không thể như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi ngược lại.
"Cậu quá coi trời bằng vung, nếu cho cậu một con dao có phải cậu sẽ giết người luôn phải không?" Chu Kỳ Côn hoàn toàn tức giận mới nói ra một câu như vậy.
"Giết người, không cần dao cũng có thể." Chu Duệ Trạch từ từ nâng khóe môi lên, sát khí trong mắt nhanh chóng ngưng tụ, thấy như vậy lòng Chu Kỳ Côn liền run sợ, "Ông cho rằng người chết trên tay tôi ít lắm sao?"
Chu Kỳ Côn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nhận ra được con trai của mình, ngây ngốc nhìn Chu Duệ Trạch đứng dậy, từ từ đến gần, lấy điện thoại từ trong tay của ông, nhìn về phía ông từ từ nói: "Ở chỗ này sống cho tốt, nếu như không thích, có thể đi lên lầu trên mà nhảy xuống. Nhớ, tốt nhất đầu nên hướng xuống, bằng không sẽ không chết dễ dàng, mà còn bị giày vò."
Lời nói ác độc như vậy, từ trong miệng Chu Duệ Trạch nói ra, thế nhưng Chu Kỳ Côn không có một chút nghi ngờ.
Bởi vì vào lúc này, ông đột nhiên phát hiện, con trai mà ông biết đã không còn, người bị ông đánh run lẩy bẩy đã không còn.
Người trước mắt này, hoàn toàn chính là một ác ma khát máu vô tình.
Lúc Chu Kỳ Côn và Đổng Nhu Bình còn đang sững sờ, Chu Duệ Trạch ưu nhã xoay người, rời đi.
Người ngoài cửa thấy Chu Duệ Trạch ra ngoài, lập tức nhấn thang máy, dùng thẻ từ quét lên của thang máy một cái, cửa thang máy mới mở ra.
Chu Duệ Trạch vẫn duy trì nụ cười lạnh, bọn họ không phải thích tiền sao?
Đi tới bên cạnh xe của mình, Chu Duệ Trạch không hề quay đầu lại dù chỉ một lần, hoàn toàn không nhìn cha mẹ mình ở lầu ba, ngồi vào bên trong xe, thắt chặt dây an toàn, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Bà xã. . . . . ."
"Thế nào? Công việc bận lắm sao? Khi nào thì trở về, em nấu canh cho anh uống." Hà Quyên vừa nghe liền nghe được trong giọng nói của Chu Duệ Trạch mang theo mệt mỏi, trong lời nói kèm theo quan tâm lập tức truyền vào điện thoại, làm tất cả mệt mỏi của Chu Duệ Trạch đều bị xua tan.
"Bà xã, anh đi hai ngày thì trở về, chỉ là, Nhiếp Nghiêu đã nói gì với em chưa? Ngày mai muốn nhờ em giúp một chuyện." Chu Duệ Trạch cong khóe môi lên, cười buông lỏng.
"Chỉ nói với em là ở nhà chờ cậu ta." Hà Quyên kỳ quái nói, "Cậu ta cũng không nói chuyện gì nữa."
"Một chuyện rất quan trọng, phải giúp cậu ấy đó." Chu Duệ Trạch nói nghiêm túc .
"Chắc chắn rồi, chuyện của bạn anh, đương nhiên phải giúp rồi." Hà Quyên khẳng định nói, "Anh ở bên ngoài đừng quá mệt mỏi, tiền đã kiếm sài cũng không hết rồi."
"Ừ, anh biết rồi, bà xã." Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng nói, cũng không biết nhớ tới cái gì, nói một câu: "Bà xã, em muốn quà tặng gì không, anh mua về cho em."
"Anh trở về sớm một chút thì so với cái gì cũng tốt hơn rồi." Hà Quyên ở bên đầu điện thoại kia nói, khẽ dừng một chút, giọng rất nhỏ lầu bầu một câu, "Em nhớ anh lắm."
Tuy chỉ mới mấy ngày, nhưng cảm thấy trong lòng mình trống trải, chỉ muốn nhanh một chút nhìn thấy anh.
Thân thể Chu Duệ Trạch chấn động, lập tức ngồi thẳng người, mắt tỏa sáng lấp lánh, khóe môi không ngừng vểnh lên: "Bà xã, anh cũng nhớ em lắm, anh sẽ nhanh trở về."
"Đừng làm chậm trễ chuyện của anh, còn nữa, trên đường phải chú ý an toàn, không nên gấp gáp, nghe chưa?" Hà Quyên tỉ mỉ dặn dò trong điện thoại, tràn đầy không yên lòng.
"Dạ, biết rồi thưa bà xã." Chu Duệ Trạch lập tức bảo đảm.
Sau khi hai người lại nói thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]