Đi được nửa đường, Cố Chiêu Ninh tỉnh ngủ, nhìn ra cửa sổ, cô hơi nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?” Cô nhìn thấy cột mốc đường, xe đã ra khỏi thành phố.
Hoắc Thương Châu vuốt mái tóc cô: “Còn mệt không? Ngủ thêm chút nữa, sắp đến rồi.” Lúc Cố Chiêu Ninh ra viện vẫn còn tác dụng của thuốc nên dọc đường đi đều ngủ rất say, anh thích cảm giác này, được ôm chặt lấy cô, thấy cô yên tĩnh say ngủ trong lòng mình.
“Vâng… không mệt nữa, đi đâu thế?” Cô hỏi lại.
“Đi Anh… thăm bà nội.” Anh âu yếm nói với cô, cũng không nói thật là muốn đưa cô đi giải sầu, sợ động vào nỗi đau của cô.
Bà nội? Đúng rồi, đã 5 năm chưa gặp bà nội Hoắc, cô cũng rất nhớ, khẽ mỉm cười: “Vâng, em biết rồi.” Sau đó lại tựa vào vai anh nhắm mắt lại.
Xe nhanh chóng đến sân bay, Lôi Ảnh xách hành lý vào gửi hàng, Hoắc Thương Châu dẫn Cố Chiêu Ninh vào cửa xuất cảnh. Thấy Lôi Ảnh bước đến, Hoắc Thương Châu vỗ vai anh: “Ở đây giao lại cho anh, mọi việc chờ tôi trở lại hãy nói.” Anh vẫn rất lo lắng, tuy muốn giao công ty cho Lôi Ảnh để giữ anh ấy, nhưng nhìn tâm tình anh gần đây rất tệ, trong lòng cũng căng thẳng.
"Được… hãy bảo trọng.” Lôi Ảnh xưa nay chưa từng vỗ vai Hoắc Thương Châu, quan hệ của họ chính thức trở thành cấp trên cấp dưới, sau này nếu được sẽ trở về quan hệ anh em như xưa, không biết anh có đợi được không.
“Lôi Ảnh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-quai-quy-xem-ai-so-ai/2727791/quyen-3-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.