Cố Chiêu Ninh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người đau nhức, khó nhọc mở mắt, màu trần nhà trắng toát đập vào mắt, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, lan ra từng tế bào.
Con…! Cô sờ sờ bụng mình, cảm giác không giống lắm, con không còn nữa sao?
“Ninh Ninh… em tỉnh rồi?” Hoắc Thương Châu ngồi ở ghế cạnh giường, thấy Cố Chiêu Ninh mở mắt vui mừng nắm lấy tay cô, thấy tay kia của cô đặt trên bụng, vẻ mặt đau thương, anh cảm thấy như có một lưỡi dao từ từ đâm vào tim mình, mỗi lúc đều đau đến tê tái.
Mạc Nhan đang ngồi cùng Lôi Ảnh và Bạch Hiên Dật ở ghế salon, nghe thấy vậy đều vội vã đứng lên chạy tới, đứng bên giường nhìn sắc mặt tái nhợt, nén nước mắt gượng cười của Cố Chiêu Ninh không cầm lòng được: “Cảm thấy thế nào?”
Rất đau, đau lắm, thân thể đau không bằng nỗi đau trong lòng, nhìn thấy nhiều người quan tâm đến mình như vậy, cô phải tỏ ra kiên cường, không khiến họ lo lắng, cô nặn ra một nụ cười, thều thào: “Không sao, mình rất khỏe.”
Cô càng như vậy, trong lòng Hoắc Thương Châu càng đau, cô gái này luôn luôn ngụy trang mình bằng một bề ngoài có vẻ kiên cường, nhưng anh biết ở trong lòng cô khổ sở hơn bất cứ ai, buông tay cô, anh không nói câu gì, xoay người ra khỏi phòng bệnh, anh không thể đợi thêm nữa, cứ như thế anh sẽ phát điên mất, không khí trong phòng khiến anh không thở nổi, anh phải ra ngoài hít thở một chút.
“Miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-quai-quy-xem-ai-so-ai/2727787/quyen-3-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.