Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn cơm, Bạch Hiên Dật đưa Cố Chiêu Ninh về nhà, thấy chỗ ở mới của Cố Chiêu Ninh, anh gần như đã hiểu ra, cô và Hoắc Thương Châu đã không còn ở cùng nhau. Nhưng anh không nói gì, anh tôn trọng sự im lặng của cô.

“Em về nhé, bái bai!” Cố Chiêu Ninh xuống xe, cúi xuống cửa kính vẫy tay với Bạch Hiên Dật.

Anh gật đầu mỉm cười: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày kia gặp lại” Nói xong anh nổ máy rời đi, lưu luyến qua gương chiếu hậu nhìn bóng dáng đang nhỏ dần, cười như mếu.

Nhìn chiếc xe mỗi lúc một xa, Cố Chiêu Ninh thở dài, Bạch Hiên Dật là mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng bao nhiêu phụ nữ, nhưng lại đi thích một người mà trong lòng đã có người đàn ông khác. Cô có cảm giác mình như nữ chính trong tiểu thuyết, với nam chính mãi mãi có một khoảng cách còn nam phụ lại luôn ở bên mà không thể tiếp nhận, dẫu có chết cũng muốn trở về bên nam chính.

Lên đến tầng, mở cửa bật đèn lên, cô nhìn thấy Hoắc Thương Châu đang ngồi trên ghế salon nhìn mình không chớp mắt, cô khẽ mỉm cười sau đó vào phòng bếp rót nước uống.

Hoắc Thương Châu nhìn đồng hồ, 10 giờ, anh đã đợi 4 tiếng đồng hồ, đứng dậy vào phòng bếp ôm lấy Cố Chiêu Ninh từ sau lưng.

Cố Chiêu Ninh ngẩn người rồi đặt cốc nước xuống, đặt tay lên bàn tay đang ôm eo mình nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?” Hôm nay anh không phải đi gặp Thiên Mộng Tuyết sao? Thế… kết quả thế nào? Cố Chiêu Ninh muốn hỏi nhưng lại không dám, cô sợ câu trả lời sẽ khiến mình thất vọng.

“Hôm nay em làm gì mà về trễ như vậy?” Hoắc Thương Châu không trả lời câu hỏi của cô, anh dịu dàng nhắm mắt, tựa đầu vào cổ hít hà mùi hương của cô.

Cố Chiêu Ninh không biết sao anh lại đột nhiên hỏi câu này, cô cười, gỡ tay anh ra xoay người lại, ôm chặt cổ anh: “Đi hẹn hò”. Cô nửa đùa nửa thật như muốn trừng phạt anh.

Anh mím môi nhìn cô, tay đặt trên eo cô vuốt ve: “Hả? Với ai”

“Với người yêu”. Cố Chiêu Ninh tiếp tục đùa cợt, nói xong cô buông tay cầm cốc nước lên uống.

Hoắc Thương Châu đút tay vào túi, dựa vào cạnh cửa, hồi lâu mới nói: ‘Cùng Bạch Hiên Dật sao.”

“Phụt! Anh theo dõi em?”Ngụm nước vì lời nói của Hoắc Thương Châu mà phun ra ngoài, cô chùi miệng, mặt kinh ngạc nhìn anh, nếu không theo dõi thì sao biết cô đi với Bạch Hiên Dật, cô tin là không phải Bạch Hiên Dật nói.

Cho dù Hoắc Thương Châu có biết rõ thì cũng không có vấn đề gì, cô với Bạch Hiên Dật chỉ là bạn bè. Chỉ là lúc đầu Bạch Hiên Dật thích cô, anh biết và vừa rồi cô lại đùa giỡn với anh ta như vậy nên có chút luống cuống, nhìn Hoắc Thương Châu đang nhếch mép giận dữ, cô biết mình đã gây họa lớn rồi.

“Anh không làm việc đó, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy.” Hoắc Thương Châu gãi gãi lông mày thản nhiên nói.

“Anh nhìn thấy? Ở đâu?” Cố Chiêu Ninh mở to mắt chớp chớp kinh ngạc.

Ở đâu? Ở công ty em! Ở trong xe Bạch Hiên Dật! Thấy em thân thiết liếc mắt đưa tình với hắn ta! Làm anh bực mình!

Trong lòng Hoắc Thương Châu nghĩ vậy nhưng không thể nói ra, anh tin tưởng Cố Chiêu Ninh nhưng không tin Bạch Hiên Dật, dù sao làm bạn với Bạch Hiên Dật nhiều năm như vậy, tình cảm của hắn đối với Cố Chiêu Ninh thế nào, anh biết, một người không hề nghiêm túc như Bạch Hiên Dật lại nghiêm túc với Cố Chiêu Ninh, điều này khiến lòng anh chua chat.

“Được rồi, anh đói quá, nấu cho anh ăn đi.” Anh đợi từ 6h đến giờ, ngay cả nước cũng không uống…, ngu ngốc ngồi chờ cô, cô lại vui vẻ cười đùa ăn uống đến giờ mới về. Hoắc Thương Châu bỏ qua chủ đề này, nói một câu với cô rồi xoay người ra phòng khách.

“Ơ…” Định nói tiếp hưng nhìn thấy bóng lưng Hoắc Thương Châu cô lại không nói được gì, hôm nay anh rất kỳ lạ, từ ánh mắt đến cử chỉ đều kỳ lạ. 10h. Cô liếc ra bên ngoài, đã 10h rồi còn chưa ăn cơm? Vì vậy cô bận rộn nấu nướng.

Nửa giờ sau, Cố Chiêu Ninh bưng bữa điểm tâm lên bàn, cô ngồi đối diện Hoắc Thương Châu, nhìn anh: “Trong nhà không có đồ gì, anh ăn đi”. Nhìn cơm rang trứng trên bàn, Cố Chiêu Ninh khẽ mỉm cười với anh.

“Ừ, trông cũng ngon đấy”. Anh xúc một thìa hít hà, không biết là đói quá hay sao mà cảm thấy cơm này thạt thơm, trước giờ chưa từng được ăn, ăn một miếng, lông mày anh nhếch lên: “Không tệ, rất ngon”.

“Ngon hả? Sau này ngày nào em cũng nấu cho anh ăn.” Cố Chiêu Ninh nghe lời khen của Hoắc Thương Châu, vô cùng hài lòng, vui vẻ cười nói. Sau đó lại nhanh chóng nghiêm túc nhìn anh đang cắm cúi ăn: “Ngày kia Họp báo show thời trang của em, anh có đến không?”

Hoắc Thương Châu ngẩng đầu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ngày kia không có việc gì, anh sẽ đến”.

“Vậy… Thiên Mộng Tuyết có đến không?” Cô tự mang miền phức cho mình, nhưng anh chỉ muốn nghe anh nói sẽ không mang theo cô ta.

Nhưng mà…

Hoắc Thương Châu ngừng ăn, đặt thìa xuống, cầm giấy ăn lau miệng, nghĩ ngợi nửa ngày rồi nghiêm túc nói với cô: “Có”

Nụ cười cứng ngắc, cô không nghĩ rằng anh lại dứt khoát nói như vậy, cô tan nát cả cõi lòng, vẫn gượng cười giả bộ thản nhiên nói: “À, vậy tốt rồi, em sẽ để chỗ cho hai người” Nói xong, cô đứng dậy chạy đi.

“Em không định nghe anh nói hết à?” Hoắc Thương Châu biết cô nhất định lại hiểu lầm.

Cố Chiêu Ninh dừng bước, đôi tay siết chặt, còn gì để nói nữa, không phải đã nói xong rồi hay sao?

“Anh dẫn cô ấy đi cùng là vì em”. Hoắc Thương Châu thấy cô chịu nghe mình nói, chậm rãi đi tới.

“Vì em? Hoắc Thương Châu, sao anh có thể nói những lời như thế?” Cố Chiêu Ninh đã cố nén giận, nhưng cô đang nghe anh hùng hồn nói mang theo Thiên Mộng Tuyết là vì cô? Đây chẳng phải quá nực cười ư? Vợ cũ, bạn gái hiện tại gặp nhau không phải quá lúng túng? Không bận tâm Hoắc Thương Châu níu kéo, cô ra sức hất tay anh đi về phía phòng ngủ.

“Em nghe anh nói hết rồi tức giận cũng không muộn.” Hoắc Thương Châu sải bước lên kéo lại, rất nghiêm túc nhìn cô.

“Hoắc Thương Châu! Anh còn muốn em phải thé nào? Anh đi đi, em không muốn nói chuyện bạn gái với anh, em còn rất nhiều việc làm không hết.” Cố thoát khỏi cánh tay Hoắc Thương Châu, cô không quay đầu lại, hung hăng lao vào phòng ngủ, bổ nhào xuống giường.

Hoắc Thương Châu không đuổi theo, đứng tại chỗ nhíu chặt lông mày, anh mang Thiên Mộng Tuyết đi là có nguyên nhân, tất cả đều là muốn tốt cho bọn họ.

Cố Chiêu Ninh, anh rốt cuộc phải làm gì với em bây giờ………

Hoắc Thương Châu kéo lê thân thể mệt mỏi ra khỏi nhà Cố Chiêu Ninh.

Nghe tiếng sập cửa, Cố Chiêu Ninh tựa cửa phòng ngủ không chịu nổi ức chế òa khóc.

Từ lúc nào cô trở nên yếu ớt, mít ướt như vậy, Hoắc Thương Châu đều tại tên khốn kiếp nhà ngươi! Khốn kiếp.

Điện thoại đổ chuông, Cố Chiêu Ninh cầm lên, là Hứa Cần Dương, trong phút chốc đầu óc cô trống rỗng, thời gian này cô như ném Hứa Cần Dương vào quên lãng.

Suy nghĩ một hồi, cô bấm nút trả lời: “Alo”

“Em rốt cuộc cũng nghe điện thoại? Gần đây có phải mệt quá không? Nghe giọng em có vẻ không tốt.” Hứa Cần Dương mấy ngày nay gọi liên tục nhưng điện thoại của Cố Chiêu Ninh đều bận, hoặc đang nói chuyện hoặc không thèm nghe. Anh như đứng trên đống lửa, ôm hi vọng mong manh ấn lại dãy số một lần, và cô đã nhận.

“Vâng, dạo này em rất bận.” Cố Chiêu Ninh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

“Ừ, được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh không quấy rầy em.” Hứa Cần Dương mấp máy môi, hồi lâu mới nói được một câu.

“Vâng, hẹn gặp lại”

Cô đang buồn rầu chưa biết phải xử lý thế nào với quan hệ của mình và Hứa Cần Dương, di động lại một lần nữa kêu lên, một tin nhắn, là của Bạch Hiên Dật.

Cố Chiêu Ninh, bất kể em nghĩ thế nào, anh cũng đồng ý cả đời làm bạn của em, không bao giờ bỏ rơi, luôn đứng phía sau em, bất cứ khi nào em mệt mỏi, anh sẽ mở rộng cánh tay của mình cho em tựa vào, tin nhắn này vĩnh viễn có hiệu lực.

Thật phiền quá!

Cố Chiêu Ninh ném điện thoại, nhảy lên giường, trùm chăn kín đầu la lối rũ bỏ mọi phiền não trong lòng.

Ba gười đàn ông, nhưng lòng cô chỉ có một. Nhất định phải làm tổn thương hai, cô lựa chọn Bạch Hiên Dật và Hứa Cần Dương, nhưng sao lòng đầy áy náy, không biết phải xử lý thế nào với mấy dây gai này.

……………………………………….

Thiên Mộng Tuyết ngồi trong bồn tắm, ra sức kỳ cọ, cô thấy mình thật bẩn, hơi nóng mù mịt trong phòng tắm, u mê trước mặt, hòa cùng với nước mắt của cô.

Cô biết mình điên rồi, chỉ vì muốn ở cùng Hoắc Thương Châu, cô đã tự hủy hoại mình, Thiên Mộng Tuyết đơn thuần lương thiện không buồn không lo ngày nào đã chết, bây giờ cô thấy sợ chính mình.

Quấn một chiếc khăn tắm, cô đứng trước gương nhìn một khuôn mặt trắng nõn, rõ ràng vì dòng máu đang sôi sục mà vết sẹo trở nên hồng, cô cười, khổ sở, bộ mặt trong gương trở nên dữ tợn, lòng thầm nhủ: “Cố Chiêu Ninh, tôi sẽ khiến cô phải trả giá đắt! Thương Châu vĩnh viễn là của tôi! Vĩnh viễn!”

Tại buổi trình diễn thời trang, mọi người đều đang bận rộn, sắp xếp những việc cuối cùng.

Hệ thống đèn, sàn catwalk, Cố Chiêu Ninh nhìn tờ giấy bộ phận kiểm tra vừa đưa tới, giống hệt một người chỉ huy oai nghiêm.

Nhóm người mẫu đang đi thử, Cố Chiêu Ninh giơ cánh tay chỉ vào ba chỗ trên sân khấu, cẩn thận xem có nguy hiểm với các người mẫu hay không.

Người mẫu quốc tế nổi tiếng Wilas lần này cugnx được mời tới trước hỗ trợ, cô đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh cùng thảo luận những tình huống có thể gặp phải.

Lúc Bạch Hiên Dật đi ra, bên cạnh là người hợp tác với anh Josie, một đôi vừa oai phong vừa mềm mại, chậm rãi đi về phía hai người, Cố Chiêu Ninh ngây người, đây là một sự phối hợp tuyệt vời, nhất là khoảnh khắc họ xoay người chào khán giả, Cố Chiêu Ninh nhạy cảm nhận ra ánh mắt khác thường của Josie đang liếc Bạch Hiên Dật.

Cố Chiêu Ninh mỉm cười, vì Bạch Hiên Dật đang nhìn cô không rời làm cô có vẻ mất tự nhiên, cô tránh ánh mắt anh, nói nhỏ bên tai Wilas.

Không biết Cố Chiêu Ninh nói gì, Bạch Hiên Dật thấy Wilas nhìn cô với một ánh mắt tán thưởng, còn dứt khoát gật đầu, sau đó nhìn về phía mình, chắc chắn là có liên quan đến mình.

Luyện tập tới trưa, rốt cuộc mọi việc đã ổn thỏa. Đầu giờ chiều buổi diễn sẽ bắt đầu, Bạch Hiên Dật thay quần áo xong, liền tìm kiếm bóng dáng Cố Chiêu Ninh, cô đang phụ trách việc phát cơm hộp, cùng phụ tá Tiểu Kim giơ lên túi lớn túi nhỏ.

Bạch Hiên Dật vội vàng tiến đến, nhận đồ trong tay Cố Chiêu Ninh: “Tôi đến đây”. Anh không nghĩ động tác đơn giản này lại khiến nhiều người nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Cố Chiêu Ninh trợn mắt, nhất thời không biết phản ứng thế nào, người mẫu nổi tiếng thế giới đấy! Ngang nhiên cướp một hộp cơm, anh điên rồi a? Cố Chiêu Ninh không chút suy nghĩ, vội vàng cướp cái túi lại, cố ý nói to: “Kevin, cảm ơn anh, lần này anh đảm nhiệm vị trí người mẫu chính không phải là quyết định cuả tôi, vì vậy không cần cảm kích.” Nói xong, cô cũng đổ mồ hôi lạnh.

Bạch Hiên Dật nhìn cô một lúc mới phản ứng được, hóa ra cô để ý, cố tình giữ khoảng cách với mình, vì vậy anh rút tay về nhét vào túi quần, cười nhếch: “Thiết kế Cố đã nói vậy khiến tôi xấu hổ rồi? Đâm lao phải theo lao thôi.”

“Cảm ơn” Cố Chiêu Ninh gượng gạo nói một câu rồi vòng qua Bạch Hiên Dật tiếp tục phát cơm.

“Uầy uầy, thấy không? Có chuyện!” Một người mẫu vừa trang điểm vừa “buôn” với người bên cạnh. Để giữ dáng vóc, họ không dám tùy tiện ăn uống đồ bên ngoài, vì đồ này quá nhiều dầu mỡ, cho nên họ thà nhịn để tranh thủ trang điểm, dù sao khách khứa hôm nay đều là người giàu có, nếu được nhìn trúng, thì cả đời không cần lo cơm áo.

“Ừ, thấy rồi, không biết lai lịch cô Cố thiết kế này thế nào? Kevin lại ân tình với cô ta như vậy, xem ra không đơn giản.” Một người mẫu khác cũng nói theo.

“Khụ khụ” Hai người đang hăng say nói, một tiếng ho nhẹ sau lưng cắt đứt câu chuyện, hai người đồng thời quay đầu lại, hoảng hốt.

“Á… đi thôi, chúng ta ra sau sân khấu chuẩn bị.” Hai người mẫu nghe có tiếng sau lưng, quay đầu lại là Josie, vội vàng cúi đầu tránh xa, Josie là nhân vật không nên chọc vào, không nói đến bối cảnh gia thế mạnh, trong giới người mẫu cô cũng thuộc hạng đứng đầu, những điều này họ không thể không biết, hơn nữa Bạch Hiên Dật cũng có scandal với cô, ai chẳng biết cô thích Bạch Hiên Dật. Họ “buôn bán” sau lưng như vậy, nhỡ Josie truy cứu, họ sợ không còn đường mà sống trên sàn catwalk.

Josie thấy hai cô người mẫu bỏ đi, ném cho họ một cái liếc khinh miệt, sau đó đưa tầm mắt về phía người họ bàn tới, Cố Chiêu Ninh, cô rất nể phục Cố Chiêu Ninh, tuổi còn trẻ mà đã thành công như vậy, bại dưới một người con gái như thế cô cũng không tiếc nuối gì. Cô không vì những lời của hai người kia mà ghen ghét Cố Chiêu Ninh, thậm chí còn muốn làm bạn với cô, bởi vì ở cái xã hội thực dụng này, giữ được một nụ cười tinh khiết như thế quả thực rất hiếm.

Nghĩ vậy, cô nện giày cao gót về phía Cố Chiêu Ninh, hào phóng vươn tay: “Xin chào, Cố thiết kế, tôi là Josie, rất hân hạnh được biết cô”

Cố Chiêu Ninh đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Josie liền ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt cô.

Lúc này cô mới nhìn rõ, làn da của Josie rất đẹp mà vừa rồi bị ánh đèn sân khấu làm lóa, trong nghề này còn giữ được làn da hoàn mỹ đến vậy thật sự không nhiều, Josie cũng mang lại cho người khác cảm giác thân thiện, không có dáng vẻ của đại minh tinh, so với cô, Josie cao hơn nửa cái đầu, vóc người cũng không thể đẹp hơn, Cố Chiêu Ninh thật sự hâm mộ.

“Xin chào, tôi cũng vậy, rất hân hạnh được biết cô” Cố Chiêu Ninh nở một nụ cười uyển chuyển, đôi mắt trong suốt như hồ nước, không một chút gợn sóng.

Hai người bắt đầu nói chuyện.

Tiếp xúc với Josie, Cố Chiêu Ninh mới biết hóa ra làng giải trí cũng không đến nỗi phức tạp như cô tưởng, lại có một cô gái không có tâm địa gì như vậy, thoải mái trò chuyện, Josie không có gì che dấu, bối cảnh gia đình, vì sao giới người mẫu đều nể mặt, so với sự cởi mở của Josie, lúc này cô có chút trầm lặng, có nhiều chuyện cô không nói, bởi vì cảm thấy không cần thiết.

Sau bữa trưa, thời gian trôi thật nhanh, hiện trường đã được dọn dẹp xong xuôi, nhân viên phụ trách bố trí đã kiểm tra lại một lượt ghế ngồi, xem có dán thiếu hay dán nhầm tên khách không.

Lúc này khách khứa cũng lũ lượt kéo vào hội trường, nhân viên lễ tân niềm nở tiếp đón.

Phía sau sân khấu cũng đang bận rộn chuẩn bị, Cố Chiêu Ninh đang trao đổi với người mẫu bên trong, thời gian đã đến.

Mọi thứ đã sẵn sàng, âm nhạc nổi lên, các màn trình diễn chính thức bắt đầu.

Với vai trò nhà thiết kế, Cố Chiêu Ninh đứng sau sân khấu giúp người mẫu sửa sang lại trang phục, không một chút kiêu ngạo, khiến các người mẫu đều quý mến.

Hoắc Thương Châu dẫn theo Thiên Mộng Tuyết xuất hiện ở hội trường, quản lý của LOVER thấy Hoắc Thương Châu vội vàng nghênh đón nhiệt tình.

Hoắc Thương Châu lễ phép chào hỏi với anh ta, rồi nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Cố Chiêu Ninh, đứng bên cạnh Thiên Mộng Tuyết hận trong lòng, sắc mặt sầm xuống rồi lại nhanh chóng sáng ra, giật giật tay Hoắc Thương Châu nói nhẹ: Chúng ta qua đó đi, sắp bắt đầu rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.