Năm năm sau, tại sân bay
“Ninh Ninh! Mình ở đây” Mạc Nhan ở cửa đón khách thấy Cố Chiêu Ninh từ bên trong đi ra vui sướng vẫy vẫy cánh tay.
Cố Chiêu Ninh cũng vẫy tay với Mạc Nhan, mặc một chiếc sơ mi caro đơn giản, bên dưới là quần jean bó, chân đi một đôi dép lê La Mã. Thay đổi nhiều nha, trưởng thành không ít, Mạc Nhan nhìn thấy Cố Chiêu Ninh, sống mũi cay cay.
“Nhóc ngốc nghếch, khóc cái gì?” Cố Chiêu Ninh đi tới, bỏ kính xuống, thấy Mạc Nhan nước mắt rơi lã chã, cô đưa tay lau đi.
“Cậu thay đổi rồi”. Mạc Nhan nức nở, 5 năm, Cố Chiêu Ninh đã không còn như xưa, trước đây nếu thấy cô khóc, Cố Chiêu Ninh sẽ mắng té tát đến khi cô dừng lại, còn hôm nay cô lại trấn tĩnh lau nước mắt cho mình như vậy, cô ấy thật đã đổi khác, đẹp hơn.
“Không phải con người luôn thay đổi hay sao! Được rồi, đi thôi.” Cố Chiêu Ninh cười cười, vừa kéo tay Mạc Nhan đi vừa hỏi thăm cuộc sống của cô trong mấy năm qua.
Cứ như vậy, Cố Chiêu Ninh cùng Mạc Nhan trở về căn phòng đã mua cho mẹ trước đây, bỏ những tấm vải trắng đang phủ lên đồ đạc, hai người cười nói rồi bắt đầu quét dọn lại. Sau cả một buổi chiều bận rộn, hai ngời mệt mỏi lăn trên ghế salon.
“Thật tốt… Chúng ta lại có thể ở cùng nhau” Mạc Nhan cầm tay Chiêu Ninh giơ lên trời, cười vui vẻ.
Cố Chiêu Ninh thản nhiên cười: “Cậu… vẫn chưa kết hôn, mình hơi giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-quai-quy-xem-ai-so-ai/2727678/quyen-3-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.