Cố Chiêu Ninh kinh ngạc khi thấy người kéo mình không phải Hứa Cần Dương mà là Hoắc Thương Châu, nhìn anh có vẻ tức giận, vô cùng tức giận. Tròng mắt đen thâm thúy nhuốm một màu đỏ. Cô không hiểu, rõ ràng anh ta đã làm chuyện có lỗi với mình, sao lại làm như thể cô mới là dâm phụ bị bắt quả tang.
“Đi về với anh” cánh tay bị Hoắc Thương Châu đau buốt, cứ tưởng anh ta sẽ nói với cô một tràng những lời khó nghe, sau đó mang theo người phụ nữ đằng sau nghênh ngang bỏ đi, thế mà anh ta một câu cũng không hỏi, mạnh mẽ lôi cô đi.
“Đợi đã…! Không thấy cô ấy không muốn sao?” Hứa Cần Dương hét lên với Hoắc Thương Châu, đang định tới giằng lại cô thì bị Lôi Ảnh ngăn lại “Tránh ra!” Hứa Cần Dương cay cú nhìn Lôi Ảnh đang bóp cổ mình.
Hoắc Thương Châu thấy hơi mất mặt, anh buông tay Cố Chiêu Ninh bước dài đến giật tay Hứa Cần Dương “Ta cho mi biết! Hiện tại không tới lượt mi nói bất kỳ chuyện gì về cô ấy”
Hai người đàn ông giằng co, còn có Lôi Ảnh, Thiên Mộng Tuyết, và cô… nhìn qua mới châm chọc buồn cười cỡ nào, may là các phóng viên còn đang bận phỏng vấn trong hội trường, nếu không cảnh tượng này sẽ lên trang nhất các báo ngày mai.
“Đủ rồi” Cô không nhìn nổi nữa, không muốn châm ngòi mâu thuẫn ở nơi này, dù sao cũng là chuyện riêng giữa cô và Hoắc Thương Châu, cô thấy Thiên Mộng Tuyết kia đang nhìn mình với ánh mắt kình địch, Cố Chiêu Ninh không chút hoang mang lãnh đạm liếc nhìn cô, sau đó đến giữa 3 người đàn ông kéo bọn họ ra, cô nhìn Hoắc Thương Châu một cái rồi xoay người nói với Hứa Cần Dương “Giám đốc Hứa, cảm ơn anh, đây là chuyện riêng giữa tôi với anh ấy, tôi sẽ tự giải quyết”
Cô có thể giải quyết sao? Cô định giải quyết như thế nào? Trong lòng cô cũng không biết, trong cuộc hôn nhân này, cô chỉ đứng ở một vị trí thấp hèn nhất, bản hợp đồng kia khiến cô mất mát không chỉ quyền lợi, nhưng hiện tại cô chỉ muốn chấm dứt… Thật lòng.
“Đi thôi” không biết phải làm sao, cô kéo tay Hoắc Thương Châu, có lẽ… Cô chỉ muốn kéo anh cho cô gái kia nhìn. Cảm thấy tay Hoắc Thương Châu lúc đầu cứng nhắc hạ xuống, sau đó lại siết chặt không có phản kháng.
Anh ta nên phản kháng mới đúng chứ? Cô gái kia sắp khóc rồi, mà anh cũng đang đau lòng nhìn cô ta?
Nhưng Hoắc Thương Châu không hất tay cô để đến bên cô gái kia như cô tưởng tượng, ngược lại nói với Lôi Ảnh “Đưa cô ấy về nhà, hiểu chưa?” Một ánh mắt, Cố Chiêu Ninh nhìn thấy, ánh mắt này không phải là đơn giản đưa cô ấy về nhà, có lẽ chỉ có Lôi Ảnh hiểu được ý của anh.
“Dạ!” Lôi Ảnh giận dữ liếc mắt nhìn Hứa Cần Dương, sau đó đến trước mặt Thiên Mộng Tuyết không biết nói câu gì, Cố Chiêu Ninh thấy cô ấy che miệng nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh.
“Giám đốc hứa, chào anh” Cảm thấy có lỗi, Cố Chiêu Ninh xấu hổ cười cười với Hứa Cần Dương rồi mặc cho Hoắc Thương Châu kéo mình đi, quay đầu lại, cô thấy trong mắt Hứa Cần Dương toát ra vẻ mất mát.
Suy nghĩ của anh, cô biết, chỉ có điều cô không đáp ứng được, cũng không muốn đáp ứng, trong lòng cô đã tràn ngập tình yêu cùng oán giận, hai thứ này hành hạ cô đến sắp không thể chịu nổi, người đàn ông đang nắm chặt tay cô là một người ưu tú, chói sáng như vậy, chỉ có điều vĩnh viễn không thuộc về mình, còn mình thì đã mang hết tâm trí bán anh ta…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]