Đến cửa phòng bệnh, Hoắc Thương Châu rất tự giác đứng phía sau cùng, Lôi Ảnh đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh, tay xách theo giỏ hoa, bà nội Hoắc đứng trước hai người, cùng đi vào phòng bệnh.
“Bà thông gia” Bà nội Hoắc vừa vào cửa tươi cười nhẹ nhàng chào hỏi Trang Duy Y đang ngồi trên giường bệnh chờ phẫu thuật.
“Thân gia bà nội, bà tới rồi ạ?” Trang Duy Y lần đầu gặp bà nội Hoắc, bà vội vã xê dịch khỏi vị trí, mỉm cười có chút tiều tụy.
“Mẹ…” Lôi Ảnh không được tự nhiên gọi một tiếng “Thật xin lỗi, vì không có thời gian đến thăm mẹ thường xuyên” Đem giỏ hoa cầm trong tay để xuống, Lôi Ảnh lại đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh, người ngoài nhìn sẽ thấy hai người rất xứng đôi.
“Không sao, con còn bận công việc, có Ninh Ninh chăm mẹ cũng vậy mà” Trang Duy Y là người khéo hiểu lòng người, với bà, chỉ cần Hoắc Thương ChâuCố Chiêu Ninh là đủ rồi.
“Bà thông gia, bà dạy con gái thật tốt” Bà nội Hoắc Thương Châu vô cùng yêu quý Chiêu Ninh, con nhóc này bình thường ruột để ngoài da, một chút dã tâm cũng không có, lại nấu ăn ngon, ngày nào cũng khiến bà vui vẻ, kể từ ngày Cố Chiêu Ninh về nhà, bà không còn thấy nhàm chán nữa.
Trang Duy Y thấy người của Hoắc gia thích Cố Chiêu Ninh như vậy, mọi lo lắng trước đó đều tan biến, bây giờ nếu bà không thể xuống khỏi bàn phẫu thuật cũng có thể an tâm, bà thản nhiên cười “Phiền bà còn phải chăm sóc con bé nhiều, đứa nhỏ này tuy tốt, nhưng lại không hay để tâm, con sợ…”
“Mẹ! Không cho mẹ nói lung tung” Cố Chiêu Ninh cau mày cắt đứt lời nói của Trang Duy Y, cô biết mẹ lại định nói ngộ nhỡ gì đó, lúc này sao có thể nói những điều chẳng lành.
“Đúng vậy, đúng vậy a, bà cứ an tâm đi vào, bình an ra ngoài, chúng ta đều sẽ chờ” Bà nội Hoắc ngồi ở ghế đẩu trên đầu giường, kéo tay Trang Duy Y vỗ vỗ nhẹ, Trang Duy Y là một người phụ nữ hiểu chuyện, lại hiền hòa, được bà nội Hoắc an ủi như vậy, cả đời bà xem ra thế là mãn nguyện rồi.
“Được được, không nói, con nhất định sẽ bình yên trở ra” Trang Duy Y nhìn những người thân trước mắt, đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp của người thân như vậy, cảm thấy bà nội Hoắc như mẹ của mình, bà rất thích. Không muốn để cho mọi người lo lắng, bà chỉ biết để mọi chuyện ở trong lòng, có phúc hay gặp họa thì hôm nay cũng phải làm phẫu thuật.
“Con đánh gián không chết! Mẹ là Đường Tăng bệnh không chết” Cố Chiêu Ninh vẻ mặt nghiêm túc nói ra câu đó, khiến Lôi Ảnh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, bà nội Hoắc và Trang Duy Y cũng theo đó cười ầm lên.
“Con nhỏ này… Lúc nào mới có thể lớn đây” Trang Duy Y không còn hơi sức cười, bà thực sự hết cách, cách liên tưởng này quả thật là… không nói nổi.
Cố Chiêu Ninh thấy mọi người đều cười, cô cũng cười theo…
Ngoài cửa, Hoắc Thương Châu nhìn qua kính cửa sổ, thấy mọi người bên trong nói cười rôm rả lông mày nhíu lại: Hoắc Thương Châu! Ngươi sao? Không phải đã nói, trừ Thiên Mộng Tuyết, ngươi sẽ không động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, chẳng lẽ nhanh như vậy đã nuốt lời rồi sao? Hoắc Thương Châu tựa vào tường, ngước đầu, nhắm hai mắt lại.
Thiên Mộng Tuyết, là người phụ nữ anh yêu nhất, kể từ khi nàng ra đi, anh dường như thay đổi hẳn, đem lòng mình đóng băng lại, cũng qua lại với nhiều phụ nữ, chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết, xuống khỏi giường coi như hết liên lạc.
Nhưng Cố Chiêu Ninh này lại làm rối loạn cuộc sống của anh, anh có cảm giác lòng mình lại trở nên ấm áp…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]