“Con nhỏ ngốc này” ôm Cố Chiêu Ninh vào lòng, Trang Duy Y thương tâm rơi lệ, bà làm sao không biết cô đang nghĩ gì, bản thân bà cũng sợ, cũng lo lắng, sợ không thể tiếp tục được cười nói với con gái.
“Mẹ…” Cố Chiêu Ninh cố nén không cho nước mắt chảy ra, ôm lấy mẹ, thật chặt…
Điện thoại đúng lúc này vang lên, Cố Chiêu Ninh sụt sịt ngồi dậy, móc điện thoại ra, là Lôi Ảnh… Cô đứng dậy nói với mẹ “Mẹ, con đi nghe điện thoại”, nói xong cô đi ra ngoài “Anh Lôi Ảnh à, có chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân, cô bây giờ đang ở bệnh viện à?” Lôi Ảnh gọi điện thoại trong phòng Hoắc Thương Châu, là Hoắc Thương Châu bảo anh gọi. Anh thực sự là không biết làm gì với thiếu gia, rõ ràng trong lòng đã thỏa hiệp, nhưng lại không chịu làm theo, muốn hẹn vợ ăn cơm còn bắt anh gọi điện, làm cho anh gọi điện cũng không tự nhiên.
“Vâng, sao vậy? Cố Chiêu Ninh trả lời.
“À, … lúc nào thì về, tôi đón cô”. Lôi Ảnh không biết nên nói gì, thiếu gia dặn không được nói với Cố Chiêu Ninh đấy là ý của anh. Đây là quả làm khó Lôi Ảnh, bởi vì anh căn bản không quen hẹn hò với phụ nữ.
“Không cần đâu, ngày kia mẹ tôi làm phẫu thuật, cho nên 2 ngày tới tôi sẽ ở lại trong viện. Đúng rồi, Lôi Ảnh, lúc đó anh qua đây một chút được không, dù sao trước khi cưới tôi bảo với mẹ anh là chồng tôi, bà muốn gặp lại anh” Cố Chiêu Ninh có chút khó xử với Cố Chiêu Ninh.
Anh là chồng tôi, những lời Cố Chiêu Ninh vừa nói ra làm cho Lôi Ảnh ngơ ngẩn “Vâng, thiếu phu nhân”
“Vậy tôi cúp máy nhé” nói xong, cô cúp điện thoại đi vào phòng bệnh.
“Thiếu gia” Lôi Ảnh cúp điện thoại xong chậm rãi xoay người thấy Hoắc Thương Châu đang thất thần, ngây mặt, đôi mắt đầy mong chờ. Anh cố gắng nói một tiếng thiếu gia, cố gắng che dấu sự rung động của nội tâm mình.
“Nói gì?” Hoắc Thương Châu mặc dù rất tò mò đợi, nhưng vẫn nói ra không có tí nhiệt độ.
“Thiếu phu nhân nói mẹ cô ấy ngày kia làm phẫu thuật, hai ngày tới không về nhà” Lôi Ảnh cúi đầu nói, thiếu gia còn không biết anh đã đóng vai cậu ấy đi gặp mẹ Cố Chiêu Ninh, không biết phải nói ra thế nào.
“Ừ, tôi cũng nên đến thăm, vẫn còn chưa gặp mặt” Hoắc Thương Châu xoay người nhìn ra cửa sổ, lời nói ý vị sâu xa.
Những lời này làm Lôi Ảnh kinh sợ, anh ta vừa nói muốn gì? Vậy… mẹ Cố bên kia biết làm thế nào?
“Sao không nói gì, anh thấy tôi làm thế là sai à?” Anh hỏi Lôi Ảnh đang đứng đằng sau.
“Không… thật ra thì… Thiếu gia… anh ra mặt” Lôi Ảnh quyết định nói rõ với Hoắc Thương Châu, ngộ nhỡ thiếu gia đến đó thật, chuyện lại trở nên phức tạp.
“Sao?” Hoắc Thương Châu không hiểu ý của Lôi Ảnh, xoay người lại nhìn anh nhẹ nhàng hỏi“Có ý gì”
Lôi Ảnh mấp máy môi, nhìn Hoắc Thương Châu “Thật ra trước đám cưới của anh và thiếu phu nhân, bà nội để tôi thay anh ra mắt mẹ cô ấy” Lôi Ảnh vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Hoắc Thương Châu, anh cũng không tưởng tượng được thiếu gia lại bình tĩnh như vậy, anh ta nhìn mình với ánh mắt hơn cả lạnh lùng.
“Hả? Sao giờ anh mới nói cho tôi biết?” Không biết làm sao, đang nghĩ đến bộ dạng Lôi Ảnh và Cố Chiêu Ninh cùng đi gặp mẹ Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu đố kỵ không dám nói.
“Dạ! Lôi Ản biết sai rồi. Nhưng, thiếu gia, anh không thể đi được.” Lôi Ảnh phản đối, đôi mắt u buồn nhìn Hoắc Thương Châu.
“Anh thay thế tôi?” Con ngươi Hoắc Thương Châu phát ra ánh lạnh, đôi mắt hẹp dài nhìn Lôi Ảnh chằm chằm.
“Lôi Ảnh không dám, nhưng thiếu gia… Thiếu phu nhân vừa nói, mẹ Cố muốn gặp lại tôi, à không, anh” Lôi Ảnh không biết nên giải thích thế nào, hình như càng nói càng loạn, Cố Chiêu Ninh vừa mới nói mẹ cô muốn gặp lại anh trên danh nghĩa Hoắc Thương Châu, thật ra tóm lại là thiếu gia hay là Lôi Ảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]