Giờ ăn sáng
Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh ngồi đối diện nhau, bà nội ngồi ở ghế giữa cười rất sảng khoái.
“Bà nội… con có việc muốn nói” Cố Chiêu Ninh suy nghĩ hồi lâu rồi để bátđũa xuống, cô nhìn bà nội Hoắc với vẻ bối rối khó nói nên lời.
“Con nhóc này, nói đi” bà nội Hoắc nhướn mày nhìn bộ dạng Cố Chiêu Ninh lời ra đến miệng còn nuốt lại mà lo lắng
“Con muốn đi học” Cố Chiêu Ninh lí nhí.
“Cái gì? Bà nghe không rõ, con nói lại xem” giọng Cố Chiêu Ninh quá nhỏ nênbà nội Hoắc không nghe rõ, rướn thân về phía trước hỏi lại.
Hoắc Thương Châu cũng ngừng động tác uống sữa tươi, ngước mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, định nói gì lại thôi, hắng giọng một cái.
Cố Chiêu Ninh nhìn Hoắc Thương Châu, sau đó hít sâu một hơi nói với bà nội Hoắc “Con muốn đi học ạ”
“Không được”
“Được”
Giọng bà nội Hoắc cùng Hoắc Thương Châu đồng thời cất lên, Cố Chiêu Ninh ngây dại, Hoắc Thương Châu mặt tỉnh bơ nói không được, bà nội lại tươi cườiđáp ứng ngay, thế này… đương nhiên là nghe bà nội rồi.
“Bà nội,bà đồng ý rồi ạ? Con cảm ơn bà” Cố Chiêu Ninh ôm cổ bà nội, hoàn toànvứt lời nói của Hoắc Thương Châu sang một bên, lúc này biến anh thànhmột người tàng hình.
“Em…” Hoắc Thương Châu vô cùng tức giận, cônày gan lớn thật, tối qua còn cầu xin anh tha cho, lúc này lại khôngthèm liếc anh một cái? Rầm một tiếng. Hoắc Thương Châu đấm lên bàn. “Anh nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-quai-quy-xem-ai-so-ai/2727604/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.