Bùi Mộng Na nhìn thấy Đỗ Lôi Ti lúng túng, vội vàng đi tới an ủi “Lôi Ti, bọn tôi không có ý gì chỉ là cảm thấy bàn tay cô đã bị phỏng.......” Giọng nói ngàng càng nhỏ, không dám nhìn thẳng cô.
Bùi Tuấn Vũ kìm nén nụ cười, xoay người đi ra khỏi phòng, nét mặt vừa rồi của cô quả thật rất buồn cười, anh đã gặp qua rất nhiều người, lần đầu tiên thấy một người đặc biệt như vậy.
Bùi Vũ lắc đầu làm ra vẻ người lớn “Cô, cô nên nói thật đi, không cần phải quanh co như vậy.”
“Ha ha ha......Lôi Ti, tôi không có ý đó, cô đừng nghe thằng nhóc này nói lung tung!” Nói xong lườm Bùi Vũ ý nói con nít không nên nói lung tung.
Bùi Vũ vòng tay sau lưng giống như người lớn, xoay người rời khỏi phòng.
Mẹ kiếp, thằng nhóc chết tiệt, sao cứ phải chảnh như vậy chứ? Không phải chỉ là một bữa tối thôi sao, sao lại phải nói rõ như vậy chứ?
Bùi Mộng Na giải thích “Lôi Ti, cô đừng chấp thằng bé làm gì, đi thôi, cùng nhau xuống ăn cơm.”
Đỗ Lôi Ti nhìn một chút rồi nhẹ nhàng nói “Cô chủ, thật xin lỗi, tôi làm hư bữa tối, cậu chủ nói không sai, thật xin lỗi.” Khuôn mặt tỏ vẻ áy náy.
“Sau này đừng kêu cô chủ nữa, nếu đã là bạn thì cứ gọi tôi là Mộng Na, thât ra thì cũng không thể trách cô, nếu như không phải anh trai tôi nổi điên bắt cô đi nấu ăn thì sẽ không có chuyện như vậy, hơn nữa, trong nhà rõ ràng cũng có đầu bếp, không biết anh tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-vo-ngoc-dang-yeu/67664/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.