Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái trước mặt đùa giỡn nói: “Trước khi cô lên xe ngồi , xe của tôi không có vết xước!”
“Tôi...tôi thật sự không biết, hoàng, hoàng thượng, tôi xin quỳ lạy người......” Thiếu chút nữa Đỗ Lôi Ti thật sự quỳ xuống.
Bùi Tuấn Vũ hơi nhếch miệng, nhìn cô gái trước mặt đang trợn to hai mắt, thật giống như hai con ngươi sắp rớt ra ngoài, anh tự nhiên hiểu tại sao cô gái trước mặt lại có biểu hiện như vậy.
“Nói thật, tại sao xe của tôi bị xước, cho cô một cơ hội cuối cùng!” Giờ phút này Bùi Tuấn Vũ thu lại nụ cười đùa giỡn từ nãy đến giờ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Đỗ Lôi Ti nhìn tổng thống đứng trước mặt hình như hơi tức giận, bất đắc dĩ không thể làm gì khác là nói thật “Chính là lúc tôi ngồi nghỉ bên đường ăn sáng, có một con chó mực muốn cướp của tôi...tôi thấy không có chỗ trốn liền lên chiếc xe đang dừng bên đường!” Nói xong, Đỗ Lôi Ti vẫn không quên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tổng thống thế nào.
“Nói tiếp!”
“Con chó mực kia nhìn thấy tôi chạy lên xe, giơ chân cào lên trên cửa xe, trên cửa xe liền xuất hiện mấy vết xước kia.”
Đỗ Lôi Ti chuẩn bị tinh thần, nói hết những lời kia xong nhắm hai mắt chờ hoàng đế xử tội chết, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy cơ thể có bất cứ đau đớn nào.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái ngu ngốc trước mặt nhắm chặt hai mắt, đi lên trước muốn nhìn xem là nguyên nhân gì, không ngờ cô lại đột nhiên mở mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-vo-ngoc-dang-yeu/67650/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.