Chương trước
Chương sau
“Cháu nói lại lần nữa xem giống cái gì?”

Bùi Vũ không giải thích được nhìn cô hỏi “Cô, nói thật không tốt sao? Cô giáo thường nói trẻ con không được nói dối!”

“Phụt......” Bùi Mộng Na một lần nữa không nhịn được nói “Tiểu Vũ, có lúc vẫn không nên......”

“Hai người thật ghe tởm, không để ý đến các người nữa!” Đỗ Lôi Ti tức giận nói xong xoay người đi vào nhà!

Còn lại một lớn một nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng nhau nhún vai, không thể làm gì khác hơn là đi theo!

Bùi Mộng Na đứng đó, quay sang Bùi Vũ nháy mắt......

Bùi Vũ thấy ánh mắt kia, lặp tức hiểu, đi tới ghế salon ngồi xuống, nhìn người đang buồn bực bên cạnh “Dì, đừng tức giận, cháu biết sai rồi, dì làm cái cây kia rất đẹp, cháu nhất thời không nhìn ra mà thôi!”

“Hừ, bây giờ cháu nói gì thì dì cũng không tin!” Đỗ Lôi Ti nói.

Bùi Vũ lộ vẻ mặt sắp khóc nhìn cô “Dì, đừng tức giận!” Nói xong thút thít khóc.

Lần này Đỗ Lôi Ti sốt ruột “Tiểu Vũ, đừng khóc, dì chỉ chọc cháu thôi!”

Bùi Vũ len lén cười, giả bộ nức nở “Dì, vừa rồi dì thật sự trêu chọc cháu sao?”

“Đúng, dì thật sự chỉ trêu chọc cháu thôi!” Đỗ Lôi Ti nghiêm túc nói.

Bùi Vũ lau nước mắt, hướng về phía cô mình làm tư thế chiến thắng!

“A, thì ra hai người thông đồng?” Đỗ Lôi Ti nhìn thấy động tác của hai người tức giận nói.

“A.......Lôi Ti, làm sao bọn em có thể thông đồng chứ? Chị nhìn nhầm rồi?” Bùi Mộng Na giả bộ ngớ ngẩn.

Đỗ Lôi Ti đứng lên, đi tới cạnh cô, nhìn cô cười, lạnh giọng nói “Em tưởng chị là đứa bé sao?”

“Ha ha.......” Bùi Mộng Na cười, giải thích “Không có.......Không có......”

“Không có cái rắm? Rõ ràng chị nhìn thấy!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô khẳng định.

“Cái đó, Lôi Ti, bây giờ cảm xúc của chị có thể ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, cho nên, đừng tức giận!” Bùi Mộng Na nhanh chóng thay đổi đề tài!

Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy cô nói vậy, mới phát hiện bây giờ tâm tình mình vô cùng chập chờn, cô không biết mình phải làm sao?

Cô thở dài, lại đi tới ghế sa lon ngồi xuống......

Bùi Mộng Na nhìn thấy cô im lặng, đi tới hỏi “Lôi Ti, chị làm sao vậy?”

“Chị cũng không biết mình làm sao nữa, tại sai tâm tình chị lại chập chờn như vậy chứ?” Đỗ Lôi Ti than thở.

“Không có chuyện gì, chị có thai nên mới như vậy!” Bùi Mộng Na nhìn cô an ủi.

Bùi Vũ ngồi đó nhìn những thay đổi của cô, tức giận nói “Dì, cháu có thể nghe tiếng em bé trong bụng dì không?”

“Được, có thể, đến đây!” Đỗ Lôi Ti hưng phấn nói.

Bùi Mộng Na ngồi đó nhìn cô, cô thật sự không ngờ cảm xúc của phụ nữ mang thai thay đổi nhanh như vậy, chớp mắt sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ? Quả thật là đa nhân cách!

Mẹ kiếp, nếu mang thai lại trở nên như vậy, cô không muốn có con!

Bùi Vũ hấp tấp đi tới, chu mông, lỗ tai dính lên bụng cô, cẩn thận lắng nghe......

“Dì, em gái trong bụng đạp cháu một cái!” Bùi Vũ nói.

“Phụt......Tiểu Vũ, cường điệu như vậy sao?” Bùi Mộng Na nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy biểu hiện của cô nói “Em nên tin lời Tiểu Vũ, bây giờ chị đã mang thai bảy tháng rồi, có lúc đứa bé trong bụng sẽ đạp chị một cái!”

“Lôi Ti, bụng chị càng ngày càng to chị không mệt sao?” Bùi Mộng Na nhìn cô hỏi.

Đỗ Lôi Ti mỉm cười nhìn cô nói “Không mệt, chị cảm thấy rất hạnh phúc!”

“Vậy sao em lại cảm thấy chị mệt mỏi?”

Đỗ Lôi Ti cười tà nhìn cô, nói đùa “Hay là em cũng thử xem liền biết!”

“A......Hay là thôi đi, em không muốn thân hình mình biến dạng, hơn nữa em không có người yêu thì làm sao có thể mang thai chứ?” Bùi Mộng Na nói.

“Ngược lại chị thấy có người rất hợp với em!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô cười nói.

Bùi Mộng Na tò mò hỏi “Ai vậy.......?”

“Mạnh Lạp!” Đỗ Lôi Ti trả lời cô.

“A.......Chị nói ẻo lả đó hợp với em? Có phải mắt chị có vấn đề gì không?” Bùi Mộng Na không thể tin nhìn cô hỏi.

Mẹ kiếp, cô cảm thấy sao cô có thể hợp với ẻo lả kia chứ?

Dù có tặng không cho cô, cô cũng sẽ không cần!

Đỗ Lôi Ti tò mò hỏi “Mộng Na, sao em lại không thích Mạnh Lạp?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã không có ấn tượng tốt!” Bùi Mộng Na nói.

Bùi Vũ nhìn hai người lớn nói chuyện, cũng chen vào, lời nói không làm người ta kinh ngạc thì cũng chết người “Dì, dì đang nói chú thái giám kia sao!”

“Cái gì......?” Đỗ Lôi Ti không thể tưởng tượng nổi.

“Không tin, dì hỏi cô xem?” Bùi Vũ nghiêm túc nói.

“Mộng Na, Tiểu Vũ nói thật sao???” Đỗ Lôi Ti không tin nhìn cô hỏi.

Bùi Mộng Na cười “Ha ha......Cái đó......Lúc đó.......”

“Cô lại nói xấu sau lưng tôi?” Mạnh Lạp đi vào nói.

Bùi Mộng Na liếc mắt nhìn anh ta, giọng không vui “Thật sự là không thể, chị xem, nhắc tào tháo tào tháo liền tới!”

Mạnh Lạp ngồi đối diện cô, nhìn cô khẽ nói “Nếu tôi không tới, sao có thể nghe thấy cô nói xấu tôi chứ?”

“Vậy anh tới không đúng lúc rồi, tôi nói xấu anh xong rồi, hơn nữa còn nói rất nhiều lần!” Bùi Mộng Na liền nói thẳng.

Mạnh Lạp cười, cũng không để lời của cô trong lòng, mà trực tiếp đả kích “Cô tốt hơn tôi được bao nhiêu, cô cứ như vậy sẽ cô đơn tới già!”

“A......Anh không phải là đàn ông sao? Sao anh ăn nói độc địa như vậy?” Bùi Mộng Na tức giận nhìn anh ta nói.

“Tôi nhớ lúc tôi đi vào, chỉ nghe thấy cô la to, thái giám gì đó!” Mạnh Lạp nhìn cô nói.

“Các người cãi nhau đủ chưa?” Giọng của Bùi Tuấn Vũ vang lên.

Bùi Mộng Na tức giận đi tới cạnh anh trai tố cáo “Anh, anh xem bạn tốt của anh kìa?”

“Mộng Na, nói chuyện phải biết chừng mực, cậu ấy là bạn anh cũng là khách ở đây biết không?” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lạnh giọng nói.

Mạnh Lạp nhìn dáng vẻ của cô, thiếu chút nữa cười thành tiếng, ngẫu nhiên thay đổi đề tài “Đúng rồi, kiệt tác trong vườn hoa là do ai làm?”

“Chú, chú nói sói xám lớn, thỏ trắng nhỏ đó sao?” Bùi Vũ thật thà hỏi.

Mạnh Lạp hỏi “Cái gì mà sói xám lớn, thỏ trắng nhỏ?”

“Chú, chú thật ngốc, cái này mà cũng không nhìn ra sao?” Bùi Vũ ra vẻ người lớn nói.

“Chú thật sự chưa bao giờ nghe qua?” Mạnh Lạp nhíu mày nghĩ.

Bùi Vũ nhìn anh ta giống như nhìn một đứa bé không thông minh “Đầu giống thỏ trắng, đuôi giống sói xám” Nói xong, làm ra vẻ chú rất đần nhìn anh ta.

Mạnh Lạp cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua đầu......

Bùi Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt cháu mình cười nói “Tiểu Vũ......”

“Kiệt tác bên ngoài là của ai?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày lạnh giọng chất vấn.

Đỗ Lôi Ti không để ý tới vẻ mặt của anh nói “Là kiệt tác của tôi, thì sao, không thể được sao?”

“Tại sao lại biến thành như vậy?” Bùi Tuấn Vũ nhỏ giọng hỏi.

Bùi Mộng Na trợn to hai mắt nhìn anh trai, ai oán nói “Anh, anh thật là thiên vị, quả thật là......”

“Mộng Na, bây giờ em rất rảnh phải không?” Bùi Tuấn Vũ uy hiếp.

Mẹ kiếp, đây không phải là anh ruột cô?

Sao động một chút lại uy hiếp em gái?

“Mộng Na, đừng để ý đến anh ta!” Đỗ Lôi Ti nói xong kéo Mộng Na cùng Tiểu Vũ đi lên lầu!

Mạnh Lạp nhìn ba người đi lên lầu cười nói “Tuấn Vũ, xem ra bây giờ cậu bị bỏ rơi!”

“Bây giờ tôi cũng rất lo lắng!” Bùi Tuấn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu còn lo lắng cái gì? Không phải bây giờ Lôi Ti đã về sao?” Mạnh lạp nhìn anh hỏi.

Bùi Tuấn Vũ ngồi đó, bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực “Quay về nhưng cậu cũng thấy thái độ của cô ấy với tôi đấy!”

“Ha ha......” Mạnh Lạp không có hình tượng cười lớn “Cũng có lúc cậu thế này sao? Xem ra cậu thật sự muốn......”

“Nhìn bộ dáng tôi bây giờ cậu cười đã chưa?” Bùi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm anh ta, lạnh giọng hỏi.

Mạnh Lạp nhìn biểu hiện kia của anh liền không để bụng, tiếp tục trêu “Tuấn Vũ, cậu bây giờ gọi là quả báo?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.