Chương trước
Chương sau
Quản gia lúng túng đứng đó, không biết phải nói thế nào, hai người này thật sự đúng là oan gia!

“Dì, dì làm sao vậy, có phải ba làm dì tức không?” Bùi Vũ đi tới cạnh cô hỏi.

“Tiểu Vũ, con đi làm bài tập đi, đây là chuyện của người lớn!”

Bùi Vũ nhìn thấy dáng vẻ của dì như không muốn nói, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn ba mình “Ba, đừng chọc dì giận được không?”

Bùi Tuấn Vũ nhìn con trai mình, khẽ nói “Con đi làm bài tập đi, lát nữa xuống ăn cơm!”

Bùi Vũ bĩu môi nhìn hai người, xoay người đi về phía cầu thang......

Bùi Mộng Na nhìn thấy anh mình đã nguôi giận, cô cố gắng mở miệng “Anh, em có thể không đi Châu Phi không?”

“Không thể!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô, từ chối.

Bùi Mộng Na ỉu xìu!

Cô than thở ngồi trên ghế sa lon, nhìn bà bầu bên cạnh “Đều tại chị, bây giờ em phải đi Châu Phi rồi, chị đi thay em đi!”

“Ai bảo em không có lập trường? Bây giờ còn trách ai?” Đỗ Lôi Ti buồn cười nhìn cô nói.

“Em không thể oán trách sao?” Bùi Mộng Na không còn hơi sức nói.

Đỗ Lôi Ti chợt nghĩ ra điều gì nói “Mộng Na, em chờ một chút, chị gọi điện thoại cho Tiếu Bằng để anh ấy khỏi chờ cơm chị!”

Nói xong cầm điện thoại đứng dậy......

“Đứng lại!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Đỗ Lôi Ti hai tay chống nạnh nhìn anh, lộ vẻ mặt tức giận “A.......? Tại sao tôi lại phải nghe lời anh? Bây giờ tôi muốn gọi điện thoại cho ba đứa bé!”

Bùi Tuấn Vũ đi lên trước giành lấy điện thoại trong tay cô, hung hăng ném trên mặt đất!

Đỗ Lôi Ti trợn tròn hai mắt, tức giận chửi “Họ Bùi kia, anh có quyền gì mà đập điện thoại của tôi?”

“Đây là kết quả khi em không nghe lời!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.

Đỗ Lôi Ti tức giận trong lòng, cô nhìn thấy trên bàn có điện thoại di động liền đi qua, cầm điện thoại ném trên mặt đất, trong nháy mắt điện thoại chia năm sẻ bảy!

Tất cả mọi người giúp việc nín thở, họ hết sức tò mò sao phu nhân lại quay về?

Hơn nữa còn đem theo một người!

“Em lại ném điện thoại của anh?” Bùi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm cô.

Đỗ Lôi Ti chống nạnh, nâng bụng to đi tới phía trước, ngước đầu nhìn anh, học lời của anh “Anh lại ném điện thoại của tôi?”

“Em, có phải hay không có chút......”

“Đàn ông kia, có phải anh tới thời kỳ mãn kinh không?” Đỗ Lôi Ti nhíu mày hỏi giống như muốn thăm dò gì đó.

“Phụt......” Bùi Mộng Na không nhịn được bật cười, nhìn hai người, cố nén không cười to.

Đỗ Lôi Ti trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hướng về phía cô gái đang ngồi kia nói “Mộng Na, bây giờ em đưa chị về, chị không có khẩu vị hết, bây giờ chị phải về cùng chồng chị đi mua điện thoại!”

Toát mồ hôi, Bùi Mộng Na cảm thấy mình thật xui xẻo, ngồi mà cũng trúng đạn???

Bây giờ cô không thể nói cô đưa cô ấy về. Cũng không thể nói không đưa, cô phải làm sao?

Bây giờ cô liền giả bộ câm điếc!

“Em không đưa chị về sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn cô hỏi.

“Em......Em......” Bùi Mộng Na không biết phải nói thế nào.

“Anh đưa!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.

“Không cần, nếu là anh không bằng tôi tự đi về!” Đỗ Lôi Ti nói.

Bùi Tuấn Vũ đi tới bên cạnh cô, kéo cô đi ra ngoài......

“Này, anh muốn làm gì?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.

Bùi Tuấn Vũ không để ý đến lời cô nói.....trực tiếp mở cửa vị trí cạnh tài xế đẩy cô vào, bản thân ngồi vào ghế lái, đi về phía khu chung cư Tinh Ngữ......

Đỗ Lôi Ti ngồi trong xe buồn bực!

Xe dừng lại trước khu chung cư Tinh Ngữ!

Đỗ Lôi Ti mở cửa xe bước xuống, Bùi Tuấn Vũ xuống xe đến bên cạnh cô “Anh đưa em lên!”

“Không cần!” Đỗ Lôi Ti từ chối.

Không thèm nhìn anh, vòng qua người anh đi vào!

Bùi Tuấn Vũ bước thật nhanh tới, đi tới cạnh cô “Anh đưa em lên!”

Đỗ Lôi Ti cảm thấy hết nói nổi, sao người đàn ông này lại giống kẹo kéo vậy chứ?

“Tôi đã nói không cần, anh là tổng thống, nếu như anh hộ tống một dân thường như tôi lên tôi không nhận nổi!” Nói xong đi về phía trước!

“Đứng lại, không cần chống lại lời anh!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.

Đỗ Lôi Ti đứng đó nhìn anh cười la to “Cứu mạng? Có người ức hiếp tôi?”

Ban đêm, những người đi tản bộ xung quanh nghe thấy có người la cứu mạng, liền đi về phía bên này......

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy có người đi tới, tức giận nghiến răng nhìn cô, nhỏ giọng nói “Em cứ chờ đó!”

Nói xong anh nhanh chóng đi về phía xe của mình, lên xe, khởi động xe rời đi!

Đỗ Lôi Ti thấy anh lái xe rời đi trong lòng cười nghiêng ngã, ngẩng đầu, thấy đám người bao vậy, giải thích “Cái đó.....Thật xin lỗi, đó là bạn tôi, cứ bám lấy tôi, cảm ơn mọi người. Bây giờ không sao rồi!”

Đám người nghe cô nói vậy liền tản ra!

Đỗ Lôi Ti đi vào khu chung cư, ấn thang máy quay về căn hộ!

Cô mở cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, khuôn mặt lo lắng “Tiếu Bằng, anh còn chưa về sao?”

“Lôi Ti, em đi đâu vậy?” Tiếu Bằng đứng dậy, đi tới cạnh cô lo lắng hỏi.

Đỗ Lôi Ti nhìn anh cười “Anh xem anh khẩn trương chưa kìa, em đi ra ngoài đi dạo một chút, bây giờ cũng muộn rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi!”

“Lôi Ti, sau này đừng biến mất như vậy được không?” Tiếu Bằng dùng ánh mắt van xin nhìn cô.

“Đã biết, anh về đi!” Đỗ Lôi Ti cười nói.

Tiếu Bằng luư luyến nhìn cô không rời “Vậy cũng tốt, anh về đây!” Nói xong đi về phía cửa!

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy anh ta rời đi, cầm chìa khóa đi ra ngoài, đi tới cánh cửa đối diện, ấn chuông cửa “Ding dong.......Ding dong......”

“Ai vậy?” Tiểu Ngọc vừa đi ra vừa hỏi.

“Tôi, Lôi Ti!” Đỗ Lôi Ti trả lời.

Tiểu Ngọc mở cửa, kinh ngạc nhìn cô, nhỏ giọng hỏi “Sao bây giờ cô lại qua đây? Thư ký Đường đang ở nhà, nếu cô vào sẽ bị phát hiện!”

Đỗ Lôi Ti nhìn cô, nhún vai nói “Bây giờ không sợ bị phát hiện nữa, người đàn ông chết tiệt kia đã biết rồi!”

“A......?” Tiểu Ngọc kinh ngạc nói.

“Ai vậy......?” Đường Vũ ở trong nhà hỏi.

Bây giờ Đỗ Lôi Ti không sợ bị phát hiện nữa, trực tiếp đi vào, cười nói “Thư ký Đường, bây giờ tôi rất đói, tôi tới nhà anh ăn chực đây!”

Nói xong liền đi tới bàn ngồi xuống!

Đường Vũ kinh ngạc nhìn cô nói “Phu nhân......?”

Đỗ Lôi Ti nhìn anh ta “Đừng kêu phu nhân nữa, bây giờ tôi đã độc thân rồi!”

“Lúc đầu tôi điều tra ra, có rất nhiều người nói cô nhảy xuống biển, là thật sao?” Đường Vũ nhìn cô hỏi.

“Ha ha......Bây giờ tôi rất đói, có thể vừa ăn vừa nói không?” Đỗ Lôi Ti cười hì hì nhìn anh ta nói.

“Tiểu Ngọc, đi lấy bát đũa!” Đường Vũ nói.

Tiểu Ngọc liếc nhìn anh ta tức giận nói “Không cần anh nói tôi cũng biết!”

“A.......Hai người có chuyện gì vậy?” Đỗ Lôi Ti tò mò nhìn hai người hỏi.

“Không có chuyện gì, cô ăn cơm trước đi, nếu không con gái cô sẽ kháng nghị!” Tiểu Ngọc đổi đề tài.

“Tôi ăn no rồi, hai người từ từ ăn!” Đường Vũ buông bát đũa, đi ra khỏi phòng ăn!

Tiểu Ngọc nhìn theo bóng dáng của anh ta làm mặt quỷ, ngồi xuống, vừa ăn vừa hỏi “Làm sao tổng thống phát hiện ra cô?”

“Tôi cũng không biết, vốn dĩ hôm nay muốn ra ngoài đi mua đồ với Tiếu Bằng, kết quả, thiếu đồ, Tiếu Bằng đi lấy, tôi ở dưới lầu chờ, không ngờ, anh ta cũng ở đó!” Đỗ Lôi Ti không còn hơi sức nói.

“Vậy bây giờ cô phải làm sao?” Tiểu Ngọc lo lắng hỏi.

“Không biết!” Đỗ Lôi Ti than thở.

Bây giờ cô rất lo lắng, nếu như anh ấy biết đứa bé này là con anh, anh ấy sẽ không cướp đứa bé về chứ?

Tiểu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của cô, khẽ nói “Lôi Ti, cô đừng nghĩ nhiều quá!”

“Sao tôi lại không suy nghĩ chứ? Tôi nhất định phải nuôi con lớn, tôi tuyệt đối sẽ không giao con cho người đàn ông kia!” Đỗ Lôi Ti nghiêm túc nói.

“Ha ha......Lôi Ti, vẻ mặt của cô rất buồn cười!” Tiểu Ngọc cười nói.

“Buồn cười cái gì chứ?” Đỗ Lôi Ti nhìn cô ấy “Đúng rồi, sao Tiểu Mật không tới?”

“Tiểu Mật bây giờ đang đau lòng?” Tiểu Ngọc lắc đầu nói.

“Đau lòng cái gì?” Đỗ Lôi Ti tò mò.

“Bây giờ cô ấy không thích thư ký Đường mà là người đàn ông khác!”

“Ai vậy? Tôi biết không? Mau nói xem!” Đỗ Lôi Ti nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.