Bùi Tuấn Vũ ngồi trên máy bay, trong lòng hết sức thấp thỏm, anh không biết phải giải thích với mẹ cô thế nào, dù sao người ta nuôi con gái lớn, cứ như vậy mất đi......
Máy bay hạ xuống hòn đảo nhỏ!
Bùi Tuấn Vũ bước chân nặng nề đi về phía nhà Đỗ Lôi Ti......
“Tổng thống, anh cứ như vậy đi có nguy hiểm quá không?” Đường Vũ lo lắng hỏi.
Bùi Tuấn Vũ dừng bước, lạnh lùng nhìn anh ta “Có thể có nguy hiểm gì chứ?”
“Tôi lo lắng người nhà của phu nhân......” Đường Vũ nói.
Bùi Tuấn Vũ chậm rãi bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói “Dù có nguy hiểm tôi cũng muốn đi, tôi muốn cho người nhà cô ấy một công đạo!”
Đường Vũ nhìn theo bóng dáng đã đi xa, nhanh chóng đi theo sau lưng tổng thống......
Một đoạn đường ngắn nhưng đối với Bùi Tuấn Vũ lại là một quãn đường dài......
Anh dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ......
Bùi Tuấn Vũ giơ tay gõ cửa “Cốc cốc cốc......”
“Ai vậy......?” Trong sân một chàng trai vừa đi tới vừa hỏi.
Lúc chàng trai mở cửa liền sợ ngây người......
Trong nháy mắt chàng trai hồi phục tinh thần, lạnh giọng hỏi “Sao anh lại tới đây?”
Đường Vũ cảm thấy chàng trai nói với giọng hung hăng, liền nói “Sao cậu lại nói chuyện với tổng thống như vậy?”
Chàng trai đứng trong sân nhìn anh ta trả lời “Vậy tôi phải nói thế nào?”
Sau đó nhìn tổng thống đứng trước mặt hỏi “Tổng thống thì sao? Tổng thống có gì đặc biệt hơn người chứ?”
“Cậu là ai?” Bùi Tuấn Vũ nhìn chàng trai hỏi.
“Anh quay về đi, tôi cùng mẹ tôi không hoan nghênh anh tới đây!” Nói xong chuẩn bị đóng cửa.
Đường Vũ nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại nói “Chúng tôi là khách có cần phải đối xử như vậy không?”
“Tiểu Lỗi, ai vậy? Sao mở cửa mà lâu như vậy?” Lý Ái Hoa nói xong liền đi ra.
“Mẹ, không có gì, tìm nhầm người!” Đỗ Lỗi quay đầu nói với mẹ.
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy người phụ nữ trung niên liền lễ phép nói “Bác gái, là cháu, cháu là......
Lý Ái Hoa đi tới cửa nhìn thấy ngoài cửa dần có nhiều người vây quanh, bà khẽ nói “Vào nhà rồi hãy nói!” Nói xong xoay người đi vào nhà.
Đỗ Lỗi không cam lòng mở cửa, bỏ lại mấy người kia ngoài sân đi vào trong nhà!
“Tổng thống, hay là chúng ra quay về?” Đường Vũ khuyên.
Bùi Tuấn Vũ không để ý tới lời anh ta nói, đi theo bóng dáng chàng trai kia vào......
Khi anh vào trong nhà nhìn thấy người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế sa lon, anh chậm rãi bước tới nói “Mẹ......”
“Đừng ở đó nói lung tung, anh là mẹ anh?” Đỗ Lỗi tức giận nhìn anh nói.
Người phụ nữ trung niên khẽ nói “Tiểu Lỗi, nói chuyện với khách phải lễ phép một chút!”
“Mẹ, sao con có thể lễ phép chứ? Chị vì anh ta mà......” Đỗ Lỗi tức giận nói.
“Xem ra hai người đã biết chuyện?” Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người trước mặt nói.
Đỗ Lỗi hung hăng liếc nhìn anh, không nể tình nói “Chẳng phải anh đang nói nhảm sao? Anh là nhân vật thế nào ai còn không biết?”
“Tiểu Lỗi, không được nói chuyện với khách như vậy!” Lý Ái Hao mắng con trai.
Đỗ Lỗi tức giận lập tức xoay về phòng mình!
“Tổng thống, cậu tới đây có chuyện gì không?” Lý Ái Hoa hỏi.
“Mẹ, con tới đây là muốn xin lỗi, con......” Bùi Tuấn Vũ xin lỗi.
Lý Ái Hoa cắt ngang lời anh “Tổng thống, cậu không cần phải xin lỗi tôi, tôi chỉ là một công dân, cậu xin lỗi tôi như vậy, tôi không nhận được, còn nữa, chuyện liên quan đến con gái tôi đến đây là chấm dứt, cậu rất bận tôi không tiễn!”
“Mẹ, con có thể đến phòng Lôi Ti xem một chút được không?” Bùi Tuấn Vũ nhìn bà chân thành nói.
“Xem nhanh rồi đi, tôi không muốn người khác nhìn thấy cậu ở đây!” Lý Ái Hoa nói xong đi về phía căn phòng của con gái.
Bùi Tuấn Vũ đi theo phía sau bà, đi vào phòng Đỗ Lôi Ti......
Khi anh đi vào phòng, nhìn thấy trên mặt tủ để một tấm hình trắng đen, cô gái trong tấm ảnh cười rất vui......
Cũn bởi vì anh một người trẻ tuổi như vậy đả đoản mệnh, bây giờ anh tự trách bản thân......
Anh mất mát nhìn cả căn phòng, vừa nhìn về phía hình......
“Tổng thống, đã đến giờ, bây giờ chúng ta phải lập tức lên đường!” Đường Vũ đứng một bên nhỏ giọng nói.
“Tổng thống cậu cũng đã nhìn rồi, mời đi cho!” Lý Ái Hoa đuổi khách.
Bùi Tuấn Vũ nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ nói “Mẹ, con sẽ quay lại thăm mẹ!”
“Không cần, con gái tôi đã không còn, tôi không muốn nhìn thấy cậu!” Lý Ái Hoa không nể tình nói.
Bùi Tuấn Vũ nhìn bà, không thể làm gì khác hơn là xoay người rời khỏi căn phòng này......
Bùi Mộng Na lái xe chạy cả ngày vẫn không thể tìm được nơi mà Bùi Vũ nói, cô dừng xe quay đầu hỏi “Tiểu Vũ, rốt cuộc cháu có nhớ hay không?”
Bùi Vũ dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ “Cô, ở gần đây thôi!”
Bùi Mộng Na bất chấp tất cả, đạp chân ga, xe lập tức lao ra ngoài......
“A......Cô lái xe kiểu gì vậy? Tôi ngồi trong xe cô sắp giảm mất mười năm tuổi thọ rồi!” Mạnh Lạp kêu la.
Bùi Mộng Na không thèm để ý anh ta, đạp chân ga tốc độ tăng dần.......
Một tiếng sau rốt cuộc xe cũng dừng trước cửa nhà trẻ!
Đỗ Lỗi Ti ngồi trong sân nhìn thấy xe dừng lại, cô từ trên ghế đứng dậy, bởi vì trời tối, cô không nhìn thấy rõ người ngồi trong xe, cô đi tới, muốn nhìn cho rõ......
Mạnh Lạp thấy xe dừng lại, vội vàng mở cửa xe, không để ý tới chân đau, nhanh chóng xuống xe, đứng ngoài cổng trường nôn.....
Bùi Mộng Na tắt máy, đi xuống xe nói “Anh thật vô dụng, một người đàn ông lại say xe, xem ra nha thật sự không khác gì thái giám!”
Bùi Vũ ở sau xe đi xuống, ánh mắt nhìn thấy cô gái đứng ở phía xa gọi “Dì......”
Bùi Mộng Na nhìn về phía cháu mình gọi, cô đi tới, nhìn thấy cô gái đứng đó, bụng cô hơi nhô lên “Chị dâu......”
Đỗ Lôi Ti sững sờ, sao bọn họ lại tìm được nơi này?
Chẳng lẽ là Tiểu Vũ nói ra?
Cô theo bản năng xoay người muốn chạy đi......
“Chị dâu, sao chị lại phải tránh?” Bùi Mộng Na giữ cánh tay cô nói.
“Dì, Tiểu Vũ biết sai rồi, không giúp dì giữ bí mật!” Bùi Vũ giọng nói càng ngày càng nhỏ!
Mạnh Lạp đứng ngoài cổng trường, ói như điên một lúc, mệt lả, khập khễnh đi vào, oán giận nói “Người phụ nữ này, có phải cô điên rồi hay không, lái xe nhanh như vậy?”
“Anh mới bị trâu điên đá ấy? Anh là đàn ông mà thật vô dụng, như vậy mà cũng say xe!” Bùi Mộng Na nhìn anh ta nói.
Đỗ Lôi Ti tò mò nhìn hai người hỏi “Anh có phải là người đã thiết kế áo cưới cho tôi không......?”
Mạnh Lạp nhìn người phụ nữ trước mặt, anh thấy cô không giống trước nói “Tôi chính là người giúp cô thiết kế áo cưới!”
“Chị dâu, chị đừng để ý tới tên thái giám đó, bây giờ em có rất nhiều điều muốn hỏi chị!” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
“Mọi người vào trong rồi hãy nói, đừng đứng bên ngoài!” Đỗ Lôi Ti nói xong, đưa bọn họ vào trong.
Viện trưởng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy một nhóm người hỏi “Lôi Ti, đây là......?”
“Bà, bà......” Bùi Vũ gọi.
“Tiểu Vũ, sao cháu lại quay lại? Bà thật sự rất nhớ cháu......” Viện trưởng ôm cậu bé nói.
“Dì, đây là bạn cháu, chúng cháu có chuyện cần nói, cháu quay về phòng trước!” Đỗ Lôi Ti nhìn bà nói.
“Được, vậy mọi người vào trong đi, ta đi pha trà!” Nói xong dắt Tiểu Vũ đi ra.
Đỗ Lôi Ti đi vào phòng mình, mở đèn nói “Hai người ngồi đi!”
Hai người sau lưng cô đi vào phòng ngủ, nhìn quanh bốn phía, nhíu mày hỏi “Chị dâu, chị ở đây sao?”
“Phu nhân, hoàn cảnh ở đây thật sự hơi hẹp!” Mạnh Lạp vừa nhìn vừa nói.
Đỗ Lôi Ti nhún vai nhìn hai người trước mặt nói “Tôi cảm thấy cũng được, tôi vốn thuộc về nơi này!”
“Chị dâu, thật xin lỗi, em vừa mới nói bậy!” Bùi Mộng Na xin lỗi.
Đỗ Lôi Ti nhìn cô cười nói “Không có gì, em không cần xin lỗi bởi vì em căn bản chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh thế này, người khác sẽ hiểu!"
“Mộng Na, chị quyết định rời đi cho nên chị không muốn nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ những chuyện liên quan đến trước kia!” Đỗ Lôi Ti nói thẳng.
“Haiz, nếu là tôi gặp phải tình huống như vậy tôi cũng sẽ rời đi!” Mạnh Lạp ở bên cạnh nói.
Bùi Mộng Na liếc nhìn anh ta, không vui nói “Ở đây thái giám làm gì có phần nói chuyện, phụ nữ chúng tôi nói chuyện, thái giám như anh tốt nhất không nên chen vào, biết không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]