Bùi Tuấn Vũ ngồi trên máy bay, trong lòng hết sức thấp thỏm, anh không biết phải giải thích với mẹ cô thế nào, dù sao người ta nuôi con gái lớn, cứ như vậy mất đi......
Máy bay hạ xuống hòn đảo nhỏ!
Bùi Tuấn Vũ bước chân nặng nề đi về phía nhà Đỗ Lôi Ti......
“Tổng thống, anh cứ như vậy đi có nguy hiểm quá không?” Đường Vũ lo lắng hỏi.
Bùi Tuấn Vũ dừng bước, lạnh lùng nhìn anh ta “Có thể có nguy hiểm gì chứ?”
“Tôi lo lắng người nhà của phu nhân......” Đường Vũ nói.
Bùi Tuấn Vũ chậm rãi bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói “Dù có nguy hiểm tôi cũng muốn đi, tôi muốn cho người nhà cô ấy một công đạo!”
Đường Vũ nhìn theo bóng dáng đã đi xa, nhanh chóng đi theo sau lưng tổng thống......
Một đoạn đường ngắn nhưng đối với Bùi Tuấn Vũ lại là một quãn đường dài......
Anh dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ......
Bùi Tuấn Vũ giơ tay gõ cửa “Cốc cốc cốc......”
“Ai vậy......?” Trong sân một chàng trai vừa đi tới vừa hỏi.
Lúc chàng trai mở cửa liền sợ ngây người......
Trong nháy mắt chàng trai hồi phục tinh thần, lạnh giọng hỏi “Sao anh lại tới đây?”
Đường Vũ cảm thấy chàng trai nói với giọng hung hăng, liền nói “Sao cậu lại nói chuyện với tổng thống như vậy?”
Chàng trai đứng trong sân nhìn anh ta trả lời “Vậy tôi phải nói thế nào?”
Sau đó nhìn tổng thống đứng trước mặt hỏi “Tổng thống thì sao? Tổng thống có gì đặc biệt hơn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-vo-ngoc-dang-yeu/3105902/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.