Đường Vũ thấy cô ngồi lên xe, cơ thể hơi nghiêng về vị trí bên cạnh......
Tiểu Ngọc hoảng sợ nâng hai tay che trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng!
Đường Vũ khẽ nhếch miệng, đưa tay thắt dây an toàn cho cô......
Anh ngồi thẳng dậy, khởi động xe lái đi!
Tiểu Ngọc thở phào một cái, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Đường Vũ nhìn cô hỏi “Cô muốn tới đâu?”
“Tôi.......?” Tiểu Ngọc ấp úng.
Đường Vũ gật đầu nói “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi!”
Tiểu Ngọc vị hỏi như vậy, cúi đầu nhỏ giọng nói “Bây giờ tôi không biết phải đi đâu!”
“Không về nhà bố mẹ sao” Đường Vũ vừa lái xe vừa hỏi.
“Tôi là trẻ mồ côi nên không có ba mẹ, tôi lớn lên trong cô nhi viện, tôi không muốn về đó khiến cho viện trưởng lo lắng!” Tiểu Ngọc mất mát nói.
Đường Vũ nhìn cô nói “Cô tới nhà tôi đi!”
“Cái gì......?” Tiểu Ngọc trợn to hai mắt hỏi, cuống cuồng nói “Anh muốn làm gì?”
Đường Vũ nhìn thấy vẻ mặt của cô liền lạnh giọng nói “Tôi muốn cô đến nhà tôi làm người dọn phòng!”
“Sao tôi lại phải tới nhà anh làm người dọn phòng?” Tiểu Ngọc nhìn anh hỏi.
“Bây giờ cô có việc làm sao?” Đường Vũ hior ngược lại.
“Sao anh biết tôi không có công việc?”
Đường Vũ nhìn về phía sau nói “Nếu cô còn làm ở phủ tổng thống sẽ không xách hành lý theo!”
Tiểu Ngọc thật không ngờ người đàn ông này lại thông minh như vậy, thôi, đi thì đi, ai sợ ai, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-vo-ngoc-dang-yeu/3105888/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.