Đỗ Lôi Ti quay về phủ tổng thống, vào phòng thay đồ giúp việc đi ra.
Cô biết, chỉ cần tổng thống không lên tiếng, cô không thể rời khỏi phủ tổng thống, cô là người giúp việc ở đây, chỉ có thể học tập, thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.
Cô nghĩ lại liền thấy hối hận, chỉ vì một bữa ăn sáng mà khiến tuổi thanh xuân của mình trở thành người giúp việc ở đây, đây chưa là gì, phải phục vụ hai ba con với tính tình không ổn định, tốt nhất là nên giữ cái mạng nhỏ của bản thân trước.
......
......
Buổi sáng cứ lặng lẽ trôi qua, cô đã bị tính khí nóng nảy của tổng thống làm cho đầu óc choáng váng không có thời gian dành cho những việc yêu thích nữa, tiểu Ngọc đi về phía cô.
“Có chuyện gì không?” Cô từ từ ngẩng đầu, thuận miệng hỏi.
“Lôi Ti, quản gia gọi cô xuống, ông ấy đang ở phòng ăn chờ cô!” Tiểu Ngọc nghiêm túc nói.
“Uh......Tôi biết rồi!” Đỗ Lôi Ti yếu ớt trả lời.
Bây giờ cô thật sự rất buồn bực, rõ ràng cô chỉ mới vào làm ngày đầu tiên liền sắp xếp cho cô gọi tổng thống dậy, không biết lần này gọi cô lên làm gì, bây giờ trong lòng cô cảm thấy rất sợ hãi.
Không còn cách nào khác, cai bảo bây giờ cô là người giúp việc trong phủ tổng thống, quản gia giao việc gì thì cô làm việc đó, người làm bây giờ cũng thật là khổ. Nhưng mà cái mạng của cô là khổ nhất.
Đi tới phòng ăn, cô tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-vo-ngoc-dang-yeu/3105710/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.