Là anh ta, thì ra anh trai đó chính là Mạc Diệc Phong! Mộ Sơ Tình đột nhiên nghĩ tới, lần trước ở trên xe anh ta, cô đã nhìn thấy lá bùa bình an phúc, chẳng trách Mộ Sơ Tình nói lá bùa bình an phúc đó sao lại nhìn quen đến như vậy? Sao có thể không quen được chứ? Đó chính là khi còn nhỏ, lúc đó cô đã cùng với Hoắc Quốc Chương đi chùa dâng hương, cầu bình an, Hoắc Quốc Chương xin cho cô lá bùa đó, cô vẫn luôn đeo trên người, chính là lần đó bị bắt cóc đã bị rơi mất, Mộ Sơ Tình vẫn luôn cho rằng lá bùa đó đã bị rơi mất, chính là không nghĩ tới thế nhưng lại được Mạc Diệc Phong nhặt được, hơn nữa anh ta còn giấu đi, giữ bên mình nhiều năm như vậy. Anh ta...... Lúc này trong lòng Mộ Sơ Tình ngoại trừ cảm giác rối bời ra, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa. Mạc Diệc Phong thấy mình nói nửa ngày mà người bên cạnh cũng không có trả lời lại, anh ta liền cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu lại liền thấy Mộ Oanh Oanh đang ngồi ở đó run rẩy, tay chân run run, động tác tuy rất nhỏ nhưng mà đó chính là sợ hãi mà phát run khiến người ta cảm thấy lo lắng. Mạc Diệc Phong cảm thấy có chút không ổn, vội dừng xe ở bên đường rồi vươn tay chạm vào Mộ Sơ Tình, lo lắng hỏi cô: "Oanh Oanh, có chuyện gì sao? Cô thấy chỗ nào không thoải mái sao? Tôi thấy sắc mặt cô rất kém, hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút đi? Bị đau ở chỗ nào vậy?" Lúc Mộ Sơ Tình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nước mắt đã giàn dụa.
Mạc Diệc Phong lại càng cảm thấy luống cuống, không biết đã xảy ra chuyển gì. "Có chuyện gì sao? Không lẽ nghe tôi kể chuyện cũ, nghe đến phát khóc luôn sao?" Mạc Diệc Phong bật cười nhìn cô, đơn giản chỉ là một câu nói đùa. Chính là, Mộ Sơ Tình lại gật đầu, gật đầu lia lịa. Mạc Diệc Phong: "......" Cái này, anh ta kể chuyện cũ cảm động đến như vậy sao? ...... Lúc này, ở nhà Hoắc Quốc Chương. Vốn dĩ Hà Thục vô cùng vui vẻ, muốn ăn cơm, chính là nghe Hoắc Quốc Chương nói phải đợi Hoắc Bắc Cảng còn có Mộ Sơ Tình, đợi hai người tới rồi cùng nhau ăn cơm, nghe xong Hà Thục liền không vui, lập tức trở mặt. Bà ta đang ngồi trên sofa, nghe xong lập tức đứng bật dậy, thái độ cao cao tại thượng nhìn Hoắc Quốc Chương hỏi: "Ông làm cái gì mà cả ngày cứ muốn kêu Mộ Sơ Tình tới nhà chúng ta ăn cơm, ông biết rõ tôi không muốn nhìn thấy nó rồi mà ông còn gọi nó tới? Hoắc Quốc Chương, hôm nay tôi phải nói rõ với ông mới được, phải nói cho rõ ràng rốt cuộc là ông có ý gì? Ông có ý đồ gì? Ông không muốn sống với tôi nữa cho nên mới cố ý nhằm vào tôi có đúng không? Ông không muốn sống cùng tôi có phải không? Nếu như ông không muốn sống cùng tôi thì ông cứ nói đi, hà cớ gì cứ kêu nó tới để chọc tức tôi?" Hoắc Quốc Chương đanh mặt lại, không định cãi nhau với bà ta, bất quá, ông cũng đã bị cái bộ dạng đanh đá đó của Hà Thục làm cho phát cáu, người đàn bà này chính là ba ngày mà không đánh là liền leo lên nóc nhà giở ngói, cho nên ông cũng không định nghe Hà Thục tiếp tục lải nhải nữa. Phải đánh đòn phủ đầu thì mới được, ông cũng đứng bật dậy, chỉ trích Hà Thục: "Tôi nói bà đó, bà không thể bớt bớt lại một chút sao? Cái gì gọi là tôi luôn gọi nó tới? Tôi gọi Sơ Tình tới thì có gì sai, con bé tới nhà chúng ta ăn cơm thì có chỗ nào là không đúng? Con bé là ai, hiện giờ Sơ Tình cũng không phải là người ngoài, con bé là vợ của Bắc Cảng, là con dâu của chúng ta, cũng là một phần của Hoắc gia, bà lại cả ngày xụ cái mặt già của bà ra? Đều là người một nhà, bà không thể dẹp bớt cái quan điểm cổ hủ này đi được sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]