"À, thì ra là như vậy." Giang Vị Uẩn hiểu ra, gật đầu, nhìn Mộ Sơ Tình, cô ta chủ động bước tới kéo tay Mộ Sơ Tình lại, "Vậy chị ngủ chung với em đi, dù sao thì một mình em ngủ cũng rất buồn, vừa vặn có người có thể ngủ chung với em rồi."
Giang Vị Uẩn vừa nói vừa nhìn Mộ Sơ Tình, phát hiện Mộ Sơ Tình căn bản là không có trả lời lại mình. Cô ta có chút mất mát, "Sao chị không nói gì hết vậy? Chị không muốn ngủ cùng với em sao? Không sao, trong nhà có phòng dành cho khách, chị có thể ngủ ở phòng dành cho khách."
Mạc Diệc Phong nhéo vào cánh tay Giang Vị Uẩn một cái, cảnh cáo cô ta: "Vị Uẩn, nói chuyện chú ý một chút, cô ấy không có cách nào nói chuyện."
"Không có cách nào nói chuyện?" Giang Vị Uẩn tưởng tượng, không thể nói chuyện, chẳng lẽ là người câm sao? Cái ý nghĩ đáng sợ này vừa nảy ra, cô ta lập tức hối hận, lập tức xin lỗi Mộ Sơ Tình: "Ngại quá, em không biết là chị không thể nói chuyện."
Mộ Sơ Tình lắc đầu ý nói mình không sao, cười cười nhìn Giang Vị Uẩn.
Giang Vị Uẩn thấy Mộ Sơ Tình không chán ghét mình cho nên liền yên tâm, cô ta cũng cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng có vẻ rất đáng yêu nghịch ngợm, "Chị thấy không sao là tốt rồi, em sợ chị hiểu lầm, con người em trước giờ nói chuyện rất thẳng thắn, chính là em tuyệt đối không phải là người xấu, chị yên tâm đi. Đúng rồi, quên hỏi chị, chị tên gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/543106/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.