Tết nguyên đán ở thủ đô mọi năm đều không có tuyết, năm nay lại rất quái dị, ngay thời điểm Mộ Sơ Tình bị lạnh run bần bật như thế này thì tuyết lại rơi, đây là đợt tuyết đầu tiên trong năm, Mộ Sơ Tình ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi đầy trời, ngây ngẩn cả người. Tuyết rơi rồi! Cô vươn tay đón những bông tuyết trắng muốt, chúng nhẹ nhàng rơi lên tay cô, cả quảng trường bởi vì tuyết rơi mà càng lúc càng náo nhiệt, mọi người đều vui mừng kinh ngạc, Mộ Sơ Tình nhìn khung cảnh huyên náo như thế, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Bắc Cảng. Hắn thật sự có thể tìm được mình sao? Hắn sẽ không vứt mình ở đây mà chạy mất đó chứ? Không được đâu, kế hoạch đi hẹn hò của cô còn chưa có thực hiện được mà, cô muốn sau màn bắn pháo hoa sẽ len lén lúc Hoắc Bắc Cảng không chú ý mà hôn trộm hắn một cái, đánh cắp nụ hôn đầu tiên của Hoắc Bắc Cảng, bây giờ mà hắn bỏ chạy mất thì phải làm sao đây? Mộ Sơ Tình sốt ruột định đi tìm Hoắc Bắc Cảng, đúng vào lúc này, thanh âm lãnh lệ của Hoắc Bắc Cảng vang lên ở sau lưng. "Mộ Sơ Tình, cái đồ ngốc này, không phải tôi đã nói là em không được đi đâu sao? Vừa rồi em định đi đâu hả?" Giọng nói của Hoắc Bắc Cảng mang theo vẻ trách cứ. Mộ Sơ Tình nghe không hiểu, không để ý nhiều nữa, cô biết đây là giọng nói của Hoắc Bắc Cảng. Cô không đè nén được kích động, quay đầu, Hoắc Bắc Cảng cứ như vậy, cả một thân quần áo màu đen xuất hiện ở sau lưng cô, cách cô không xa, hắn sải đôi chân dài từng bước đi về phía cô. Thấy hành động đó của Hoắc Bắc Cảng, hai mắt Mộ Sơ Tình đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt chực trào ra. Hắn thật sự đã tìm được cô, hắn thật sự đã làm được...... Việc này, hắn làm thế nào mà tìm được cô? Lúc Mộ Sơ Tình còn đang suy nghĩ, Hoắc Bắc Cảng đã sắp chạy tới trước mặt cô, Mộ Sơ Tình ngẩng đầu nhìn chàng trai cao lớn ở trước mặt,hình như hắn càng ngày lại càng đẹp trai.
"Ngây ngốc cái gì vậy hả? Kêu em không được đi, em còn dám đi? Nếu như em bị người ta bán mất thì phải làm sao đây hả!" Hoắc Bắc Cảng không khách khí duỗi tay vò mạnh đầu cô, trách móc cô một trận. Mộ Sơ Tình còn đứng đó ngây ngốc cười như một đứa trẻ: "Em vui mà! Vừa rồi em sợ anh không tìm được em cho nên em định đi tìm anh đó, không nghĩ tới anh lại lợi hại đến như vậy, nhanh vậy đã tìm được em rồi, nhưng mà, anh làm sao mà tìm được em vậy hả?" "Khó lắm sao? Cả quảng trường chỉ có em là ngốc nhất." Hoắc Bắc Cảng không có cách nào giải thích, hay là nói trên thế giới này thật sự có một thứ gọi là thần giao cách cảm? Hắn thật sự là dựa theo trực giác của bản thân, bước từng bước một về phía trước liền tìm được Mộ Sơ Tình, hắn nghĩ không ra. Bất quá hắn chắc chắn sẽ không nói với Mộ Sơ Tình nói bản thân có thần giao cách cảm với cô, tránh cho cô nở hoa trong lòng. "Anh mới ngốc thì có!" Mộ Sơ Tình thẹn thùng đưa tay quấn quấn một lọn tóc quanh ngón trỏ, sợ bị gió thổi rối nên cứ vuốt vuốt liên hồi. Vừa rồi bởi vì trời tối nên không có nhìn kỹ, cho nên lúc này Hoắc Bắc Cảng mới chú ý tới khuôn mặt của Mộ Sơ Tình, cô trang điểm, hơn nữa...... Cô mặc...... Hoắc Bắc Cảng cúi đầu nhìn quần áo cô đang mặc, cái này...... Ăn mặc cái quái gì thế này? Mi mắt Hoắc Bắc Cảng giật giật, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hỏi Mộ Sơ Tình: "Mộ Sơ Tình, em có biết bây giờ là bao nhiêu độ không?" "Biết." "Biết mà còn mặc váy đi ra đường, sao em không khoả thân mà đi luôn đi?" Hoắc Bắc Cảng nheo mắt đánh giá chiếc váy trên người cô, váy rất ngắn chỉ vừa vặn ôm trọn cặp mông, cô còn mang tất đen, cái cô ngốc này bị điên rồi sao? Ăn mặc thế này bị cảm lạnh thì phải làm sao đây? Hắn nổi giận, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Mộ Sơ Tình. Lúc đầu Mộ Sơ Tình còn kháng cự, hắn cởi áo khoác ra rồi không biết lạnh sao? "Đừng động đậy!" Hoắc Bắc Cảng cảnh cáo cô: "Em mà bị đông chết, về nhà tôi lại bị ba tôi mắng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]