Chương trước
Chương sau
Lang Bạch nói, từng lời châu ngọc, không một chút lưu tình, mở miệng với nàng: "Hồ Quả Nhi, ngươi từ bỏ đi, ta sẽ không thích ngươi. Ta thích Tiên Nguyệt, ta muốn thành thân với nàng ấy, ta rất vui sướng."
Hồ Quả Nhi phất tay áo lau nước mắt, cả người vì khóc mà run lên từng cơn, "Ngươi gạt người! Ngươi nói ngươi hình như đã thích ta, ta và ngươi sẽ ở bên nhau, ngươi nói, tương lai ngươi sẽ trị vì thiên hạ, bước lên ngai vàng liền sẽ lấy ta làm thê tử, phong ta làm hoàng hậu! Hứa cho ta dưới một người trên vạn người!"
Lang Bạch cười lạnh, nhìn Hồ Quả Nhi, mỉa mai, "Hồ Quả Nhi, ngươi đúng là dễ bị lừa? Nam nhân nói, ngươi cũng tin?"
Cánh tay đang lau nước mắt của Hồ Quả Nhi chợt cứng đờ, tức giận cắn răng, "Lang Bạch! Ngươi là đồ lừa đảo dối trá."
Lang Bạch nói, tiếp tục vô tình bạc nghĩa công kích nàng, "Tiên Nguyệt hoàn toàn đối lập với ngươi, là nam nhân đều sẽ lựa chọn Tiên Nguyệt, cho nên, Hồ Quả Nhi ngươi từ bỏ đi, không cần từ bỏ năng lượng của chính mình để cứu ta, ta không cần, ta thật tâm muốn ở bên Tiên Nguyệt. Cũng muốn thành hôn với nàng ấy!"
Hồ Quả Nhi vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn hắn, còn lại một tia hi vọng cuối cùng, nàng cắn chặt răng tiếp tục hỏi: "Lang Bạch! Trước kia ngươi nói hình như đã thích ta, đều là gạt ta sao?"
"Phải! Là gạt ngươi." Lang Bạch không do dự, một câu này phảng phất như tiếng sấm oanh tạc nàng.
Năng lượng trên người Hồ Quả Nhi bị Ngọc Đế phong tỏa lại dần dần bộc phát ra, nàng nắm chặt đôi tay, đè nén tức giận, đi về phía hắn, không bận tâm bản thân đang ở trong Thiên lao, nàng hỏi: "Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, Lang Bạch, ngươi có từng thích ta hay không, chẳng sợ chỉ là trong chớp mắt, ngươi có từng thích ta hay không?"
"Không có." Vẫn là vô tình.
"Lang Bạch! Ta muốn giết ngươi!" Hồ Quả Nhi nổi giận đùng đùng bước tới vách thiên lao, duỗi tay đụng vào vách, muốn mở cái thiên lao này ra mà bóp chết Lang Bạch. Chính là tay nàng vừa chạm vào vách liền bị tia sét giáng xuống, nàng lùi về sau mấy bước, va mạnh vào bức vách sau lưng, ngã gục ra trên mặt đất, phần lưng đau như đứt rời thành từng đoạn, đau đớn tưởng chết.
Lang Bạch nói xong một câu, xoay người, ngay cả nhìn Hồ Quả Nhi cũng không nhìn liếc lấy một cái liền trực tiếp xoay người rời đi.
Hồ Quả Nhi nằm gục trong Thiên lao khóc đến tê tâm liệt phế.

......
Sáng hôm sau, lúc Mộ Sơ Tình tỉnh lại, phát hiện mắt đã sưng húp không mở ra được.
Cô xuống giường, nhìn gối đầu ở sau lưng một chút, gối đầu đã ướt một mảng lớn.
Lại liên tưởng đến cảnh trong mơ đêm qua khiến mình khóc sưng mắt, Mộ Sơ Tình tin là đêm qua cô đã khóc suốt cả đêm.
Cô cũng thật là đủ uất ức mà, có cái gì đáng để mà khóc chứ, thế nhưng vì Hoắc Bắc Cảng còn khóc sưng cả mắt lên. Nhưng mà cái cảnh trong mơ đêm qua vừa hay cũng nhắc nhở cô, không cần lại tiếp tục tự mình đa tình đi thích Hoắc Bắc Cảng, bằng không, cảnh trong mơ đó sẽ chính là kết cục sau này của cô.
Nếu như cô có kiếp trước kiếp sau mà nói, đó chính là tấm gương trước mắt, nhắc nhở cô không cần ngu ngốc mà giẫm vào vết xe đổ đó.
Mộ Sơ Tình cảm thấy trong lòng thật áp lực, thở ra một hơi tâm tình mới dễ chịu đi một ít, cô lấy gối đầu lại bỏ vào máy giặt cùng với quần áo ngày hôm qua, đem đi giặt chung.
Hôm nay là cuối tuần, không cần phải đi làm.
Mộ Sơ Tình đánh răng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, định trở về giường tiếp tục ngủ, cuối tuần là thời gian tốt nhất để được ngủ nướng, cô phải ngủ một giấc cho thật đã mới được, cô đang định sẽ ngủ cả ngày hôm nay.
Lúc Mộ Sơ Tình vừa bò lên giường thì điện thoại reo lên, là tin nhắn Mạc Diệc Phong gửi tới.
Mộ Sơ Tình với lấy điện thoại, mở tin nhắn anh ta gửi ra xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.