Mạc Diệc Phong lái xe, thái độ rất tùy ý giải thích: " Vết máu trên đó là của cô ấy."
Mộ Sơ Tình lại càng thêm tò mò, "Máu cô ấy, tại sao lại dính lên đây?"
Mạc Diệc Phong nhìn chằm chằm lá bùa đó một chút, tầm mắt nhiễm một tầng cảm xúc không thể gọi tên, vẻ mặt căng thẳng, lát sau mới chậm rãi mở miệng, "Bị người ta đánh."
"A?" Mộ Sơ Tình bị lời nói của Mạc Diệc Phong làm cho cả kinh, tay đang cầm lá bùa run lên một chút, trong nhất thời cảm thấy xấu hổ không biết làm sao.
"Bị doạ rồi sao?" Mạc Diệc Phong cười khẽ một chút, "Tôi và cô ấy quen nhau khi còn nhỏ, lúc ấy, chúng tôi đều bị bắt cóc, cô ấy xui xẻo, bị bọn bắt cóc đánh trọng thương, lá bùa này là của cô ấy, vết máu này cũng là dính từ vết thương trên người cô ấy."
Nội tâm Mộ Sơ Tình cũng căng thẳng theo, chuyện đó cô cảm thấy không hứng thú, gấp không chờ nổi liền hỏi anh ta, "Vậy sau đó thì sao? Sau đó bạn của anh như thế nào? Có sao không? Hai người đều bị bắt cóc, hẳn là đều được cứu ra chứ?"
Mạc Diệc Phong cười khổ, giọng nói nhẹ như gió thổi mây bay giải thích: "Sau đó, liền không có sau đó, chúng tôi đều thất lạc nhau, chúng tôi đều được cứu ra, chỉ là, tôi không tìm được cô ấy."
Mộ Sơ Tình có chút thất vọng, bĩu môi nhưng vẫn an ủi anh ta: "Như vậy sao, Mạc tổng, không sao đâu, chỉ cần không sao là được rồi, những người đã định là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/543037/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.