Nghe cái giọng nói này, giọng nói ngọt ngào như thế, không biết còn tưởng rằng trong miệng cô ta ngậm đường. Còn gọi là anh Bắc Cảng, hắn tuổi này, Cung Tâm Quân tuổi này...... Liền không chê Hoắc Bắc Cảng già sao? Hoắc Bắc Cảng, người đàn ông này cũng là thật đủ ghê tởm, một cái bánh quẩy già khú còn muốn ăn người ta cái này là bánh bao mềm. Ăn đi, ăn đi, ăn dọng cho nhiều vô, hắn không sợ sẽ nghẹn chết sao? Mộ Sơ Tình quay đầu, nhìn Cung Tâm Quân một cái, thật sự là không có dằn miệng mình xuống được, giọng điệu chua lòm châm chọc Cung Tâm Quân: "Aiz yo, kêu bằng anh cái gì, cô cũng không biết ngượng à, cô mới 18, Hoắc Bắc Cảng đều đã 26, lớn hơn cô nhiều như thế, cô mở miệng cũng nên có lương tâm một chút chứ. Tôi cảm thấy, kêu bằng ông chú cũng còn được đấy." Hoắc Bắc Cảng: "......" Cung Tâm Quân lại cười, vội vàng xua tay, bộ dáng không ngại, "Không sao chị Sơ Tình à, em không cảm thấy anh Bắc Cảng già, em cảm thấy tuổi của anh ấy vừa vặn thích hợp với tuổi của em, em thích những gì thuộc về anh ấy, hơn nữa em thích người lớn tuổi hơn thôi, điều kiện của anh Bắc Cảng quả thực là rất thích hợp." "Phải không? Khen anh ta như thế à? Anh ta tốt như cô nói sao?" Mộ Sơ Tình ngoài cười nhưng trong không cười, "À, đúng rồi, tôi có quen bác sĩ khoa mắt, có muốn tôi giới thiệu cho cô quen biết không? Tôi thấy cô bị bệnh đục thuỷ tinh thể, đã nhìn không rõ người, nếu cô không đi kiểm tra một chút, có bệnh sớm trị liệu, để sau này bị mù thì không hay." Cung Tâm Quân: "...... Không sao, vì anh Bắc Cảng, bị mù em cũng cam tâm." Mộ Sơ Tình cạn lời, cái này hoàn toàn không còn lời gì để nói, cô không thức tỉnh nổi một kẻ ngu ngốc mà. Mộ Sơ Tình quay đầu, ánh mắt nhìn Hoắc Bắc Cảng có chút đắc ý dạt dào, không biết là như thế nào, giống như cô đã đọc hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Hoắc Bắc Cảng: "Cô có thể nuôi trai bao, lại không cho tôi nuôi gái à?" Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Mộ Sơ Tình còn chưa có phát hỏa, Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt ghét bỏ liền đuổi cô đi "Mộ Sơ Tình, còn không cút đi cho tôi! Quấy rầy tôi ăn cơm!"
Yo, còn ghét bỏ cô ngăn trở hai người bọn họ một khắc xuân xanh đáng giá ngàn vàng. "Ăn cơm cái gì mà ăn cơm! Anh đi ăn shit đi!" Mộ Sơ Tình không nhịn được lửa giận, phun ra một câu, sau đó xoay người rời đi, muốn rời khỏi đây thật nhanh. Hoắc Bắc Cảng: "......" Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Sơ Tình rời đi, thẳng đến khi bóng dáng Mộ Sơ Tình khuất hẳn, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi nơi đó, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy. Hắn nhướng mày, khóe miệng nhịn không được cong lên, trong ánh mắt toát ra một loại thâm tình vô hạn, làm người khác cũng cảm thấy ngọt ngào. Hoắc Bắc Cảng hiện tại trong lòng đã cao hứng đến nở hoa rồi. Người phụ này, tính tình còn cứng đầu như vậy. Ghen thì liền ghen đi, lại không phải người khác nhìn không ra, có gì đâu mà lại không chịu thừa nhận. Còn nói cái gì mà không thích hắn đâu, không thích hắn mà cô lại ăn giấm chua, trong lòng rõ ràng là thích hắn muốn chết nhưng mà lại không nói, người phụ nữ nhàm chán muốn chết này! Đây là trong lúc vô ý ánh mắt hắn toát ra vẻ sủng nịch, vừa vặn đã bị Cung Tâm Quân ở bên cạnh nhìn thấy. Trong nháy mắt Cung Tâm Quân giật mình, miệng cũng không khép lại được, cô ta không nghĩ tới, thế nhưng có thể nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng lộ ra ánh mắt như vậy, tràn đầy trong mắt đều là sủng ái. Hoắc Bắc Cảng đối với cô ta ngay từ đầu chính là lạnh như băng như thế, cho nên Cung Tâm Quân cho rằng Hoắc Bắc Cảng đối với ai cũng đều là lạnh lẽo, không có bất cứ cảm tình gì, cho nên, ngay từ đầu quả thực cô ta không cảm thấy sao cả. Chính là, hiện tại nhìn thấy hắn thế nhưng còn có thể toát ra một ánh mắt khác thường, lúc ấy liền sợ ngây người. Hoá ra không phải hắn đối với ai đều là lạnh như băng, chỉ đối với Mộ Sơ Tình mới có cảm giác khác mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]