Chương trước
Chương sau
Mộ Sơ Tình đánh Hoắc Bắc Cảng cũng xem như thủ hạ lưu tình, ít nhất là Hoắc Bắc Cảng sau khi bị đánh bay đến chân tường, ngã trên sàn nhà cũng không có bị làm sao.
Mộ Sơ Tình nhìn Hoắc Bắc Cảng nằm trên mặt đất, lộ ra cái nhìn khinh bỉ.
"Đồ thần kinh!"
Mộ Sơ Tình mắng một câu, sau đó liền đóng cửa lại, đi vào trong phòng.
"Rầm" một tiếng, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.
Hoắc Bắc Cảng: "......"
Hoan Bảo ở một bên nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng như vậy, nhịn không được cảm giác mông mình thôn thốn.
Hỉ Bảo vươn hai chân trước ra bịt kín mắt mình lại, thật sự là không muốn nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Hỉ Bảo nói: "Hoan Bảo, chủ nhân của ngươi đối với chủ nhân nhà ta, thật là chân ái, ở trên trời không khóc không nháo bị chủ nhân nhà ta đánh đã đành, ở chỗ này cũng như vậy."
Hoan Bảo nhịn không được gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, trên thế giới tình yêu tốt nhất, chính là ngươi muốn đánh ta sẵn sàng chịu đựng."
......
Hoắc Bắc Cảng đi đến thư phòng, đã là một giờ sau, hắn đi đến thư phòng, liền tính toán xem một ít phim để bình tĩnh lại một chút.

Học hỏi kinh nghiệm một chút, Mộ Sơ Tình là cái loại đức hạnh này, thật sự là ***.
Hắn cam đoan ở trên giường, phải làm Mộ Sơ Tình cho đến khi dễ sai bảo mới thôi.
Hắn mở máy tính ra, mở tài liệu mà Tiểu Tam Nhi gửi cho hắn, rồi download.
Ngay lúc tâm tình Hoắc Bắc Cảng đang kích động, mở video vừa download ra, hắn liền tan vỡ.
Hình ảnh xuất hiện chính là đoạn mở đầu giới thiệu phim Cừu vui vẻ và sói xám, vừa mở ra, cũng đã bắt đầu ca hát.
"Đừng thấy ta chỉ là một con cừu, cừu lười biếng, cừu xinh đẹp, cừu vui vẻ, cừu hiếu động, cừu chậm chạp, cừu ấm áp, sói đỏ, sói xám, đừng thấy ta chỉ là một con cừu, cỏ xanh bởi vì ta mà trở nên thơm hơn, bầu trời bởi vì ta mà càng trong xanh hơn. Mây trắng bởi vì ta trở nên mềm mại hơn, đừng thấy ta chỉ là một con cừu. Cừu thông minh không tưởng." 1
"Mẹ nó!" Hoắc Bắc Cảng tức giận đập con chuột, lập tức tắt máy tính.
Đều là hắn quá đơn thuần, thế nhưng tin tưởng mấy lời Tiểu Tam Nhi nói, thế nhưng tin tưởng đây là cái loại phim kia.
Đây là tên đại lừa đảo!
Khó trách Tiểu Tam Nhi nói đây là thể loại ngây thơ! Quả nhiên là ngây thơ, mẹ nó! Thế nhưng là ngây thơ như thế!
......
Một giờ sau.
Tiểu Tam Nhi cao hứng phấn chấn mở mấy cái ổ cứng đó của mình, mở ra xem phim một chút, chính là đột nhiên bị hacker xâm nhập, làm máy tính của cậu ta đen thui.

Tiểu Tam Nhi vội vàng đóng cửa sổ giao diện lại, sau đó mở lại video, muốn nhìn xem có còn hay không, kết quả, nháy mắt cậu ta cũng tan vỡ......
"Đài truyền hình trung ương Trung Quốc, truyền hình trung ương Trung Quốc! Các vị khách quý, các bạn khán giả thân mến, chúc mừng năm mới!"
Tiểu Tam Nhi trợn tròn mắt, mấy cái video kiếm tiền đó của cậu ta, tại sao lại đột nhiên biến thành...... Gala Gặp nhau cuối năm!
Mẹ nó!
......
Hôm sau Mộ Sơ Tình đi làm, lúc đến công ty, ở dưới lầu liền thấy được một kẻ không mời mà đến.
Thế nhưng là Cung Tâm Quân.
Cô ta ở đại sảnh dưới lầu.
Mộ Sơ Tình không phải cố ý nghe lén, chỉ là lúc đi ngang qua, liền nghe được Cung Tâm Quân nói với lễ tân: "Xin chào, tôi cần gặp tổng giám đốc của mấy người, xin hỏi phòng tổng giám đốc ở tầng mấy?"
Mộ Sơ Tình nhăn mày, không nghĩ ra Cung Tâm Quân tìm Hoắc Bắc Cảng làm cái gì.
Quản cô ta làm cái gì, dù sao cũng không liên quan đến cô, Mộ Sơ Tình vẻ mặt nhàm chán đi đến thang máy ở phía bên kia.
Cung Tâm Quân quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Mộ Sơ Tình, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng vậy, nhanh chóng chạy tới, ở sau lưng bắt lấy cánh tay Mộ Sơ Tình, gọi cô: "Aizda! Chị Sơ Tình! Chị đừng có đi mà! Là em, Cung Tâm Quân đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.