Chương trước
Chương sau
Cô như bây giờ, làm sao mà gặp người đây?
Hơn nữa, bây giờ là mấy giờ rồi?
Mộ Sơ Tình cầm lấy di động ở tủ đầu giường bên cạnh, nhìn giờ, đã 12 giờ, mấu chốt là bên cạnh còn có một mẩu giấy.
Trên tờ giấy trắng có mấy hàng chữ màu đen như rồng bay phượng múa rất đẹp.
Mộ Sơ Tình chống thân thể đau nhức, cầm lấy tờ giấy kia lên xem,
【 hôm nay cho em nghỉ, tỉnh ngủ liền về nhà đi. Quần áo đặt trên sofa, em mặc bộ đó đi. 】
Nét chữ đẹp như thế, ngoại trừ Hoắc Bắc Cảng viết còn có thể là ai.
Mộ Sơ Tình cầm tờ giấy vo lại thành một cục, rồi mới tùy ý ném tới một bên.
Cô đứng dậy, chuẩn bị đi mặc quần áo, chính là vừa đi được vài bước lại phát hiện trên sofa có một chiếc túi Chanel.
Quần áo Hoắc Bắc Cảng chuẩn bị cho cô sao?
Mộ Sơ Tình đi qua, nhìn một chút, là một chiếc váy dài, áo dài tay, nhưng mà cổ áo lại thấp.
Cũng không biết Hoắc Bắc Cảng nghĩ cái quái gì nữa, quần áo của cô hiện tại là loại cổ thấp, trên cổ cô lại đầy dấu hôn rất rõ ràng, ngày hôm qua Hoắc Bắc Cảng vừa gặm vừa cắn, chẳng chịu ngừng lại.
Cô hoài nghi, có phải Hoắc Bắc Cảng không có chạm qua thân thể phụ nữ hay không, bằng không, làm sao lại gấp gáp đến như thế.

......
Lúc Mộ Sơ Tình về nhà, vừa đến cửa đã gặp phải khó khăn.
Bởi vì, mật mã khoá cửa thế nhưng không khớp.
Mộ Sơ Tình lại thử một lần, vẫn sai.
Không đúng, còn không phải là sinh nhật Hứa Hạ Đồng sao?
Bị sai chỗ nào rồi!
Mộ Sơ Tình lại thử một lần nữa, vẫn mở không được.
Không có cách nào, hiện tại không phải là cô không muốn nhịn mà là người ta không cho cô nhịn.
Hoắc Bắc Cảng cái tên lưu manh này, lén sửa lại mật mã, không cho cô vào nhà.
Lúc Mộ Sơ Tình muốn đá cửa, người giúp việc đã quay về, giúp Mộ Sơ Tình mở cửa, còn nói với Mộ Sơ Tình, "Phu nhân, ngày hôm qua tiên sinh trở về cũng đã sửa lại mật mã ở cửa, đổi thành 120702."
Người giúp việc mở cửa, Mộ Sơ Tình đi theo vào, ở sau lưng người giúp việc hỏi.
"Chị Trương à, tại sao lại muốn thay mật mã chứ?"
Chị Trương vẻ mặt không hiểu nhìn Mộ Sơ Tình, "Phu nhân, cô cũng biết, loại chuyện này, người làm như chúng tôi làm sao mà biết được, chỉ có một mình tổng giám đốc biết thôi."
Mộ Sơ Tình không nghĩ ra.

120702?
Đây là cái ngày gì vậy? Cái tên Hoắc Bắc Cảng này rảnh rỗi sinh nông nỗi à, sửa mật mã làm cái gì chứ?
......
Mộ Sơ Tình trở về lại đi ngủ bù một giấc, lại có khách không mời mà đến, đến quấy rầy.
Lúc Hà Thục đến, Mộ Sơ Tình vừa ngủ dậy, nửa tỉnh nửa mê từ trên giường bò dậy.
Người giúp việc nói lão phu nhân tới, kêu cô đi xuống.
Mộ Sơ Tình chống thân mình, đánh ngáp một cái, đi xuống lầu liền nhìn thấy Hà Thục dẫn theo một cô gái đến đây.
Cô gái bên cạnh Hà Thục không gọi là xinh đẹp tinh xảo gì, nhưng mà lại có vẻ rất ưa nhìn, nhìn nghiêng từ sườn mặt có vài phần tương tự với Hứa Hạ Đồng.
Mộ Sơ Tình còn chưa có tỉnh ngủ, mắt vừa nhìn thấy cô ta, không chú ý thiếu chút nữa đôi chân lảo đảo mà ngã xuống. Cô gái vừa rồi cô nhìn thấy rất giống Hứa Hạ Đồng, cho nên cô cho rằng...... Hứa Hạ đồng đã quay về. May mà cô phản ứng lại kịp, bằng không thật sự đã bị cô ta doạ cho mất hồn.
Hà Thục làm gì lại mang theo một cô gái giống với Hứa Hạ Đồng tới đây tìm cô.
Lại tính giở trò gì?
Mộ Sơ Tình vừa nghĩ vừa đi đến chỗ Hà Thục.
Hà Thục vừa nhìn thấy Mộ Sơ Tình, ánh mắt đầu tiên chú ý đến chính là ở cổ cô, một đám dấu hôn, màu sắc đỏ hồng, vừa nhìn là biết lưu lại chưa lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.