Mộ Sơ Tình theo Mạc Diệc Phong đi vào trong rạp chiếu phim, bởi vì trong rạp chiếu phim quá tối, cô không chú ý, suýt chút nữa thì té ngã.
Một khắc trước khi cô té ngã, Mạc Diệc Phong duỗi tay nắm được tay cô, lời nói ôn nhu, nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, hỏi cô: "Cẩn thận một chút, cũng không có việc gì. Có bị đụng chỗ nào không?"
Mộ Sơ Tình gắt gao bắt lấy tay anh ta, thời khắc đó đột nhiên cảm thấy rất an tâm, mỉm cười.
"Không có việc gì, cám ơn anh."
Mạc Diệc Phong cũng cười cười, không nói gì, nhưng mà kế tiếp không có buông tay cô ra.
"Chỗ này quá tối, tôi đỡ em đi vào, em đi theo tôi, không phải sợ."
Mộ Sơ Tình không biết nói sao, cũng không phải cô chưa từng tới rạp chiếu phim, hơn nữa cũng không phải là con nít ba tuổi, có cái gì mà phải sợ? Sợ cái gì? Tại sao ngữ khí của anh ta lại giống như là đang đối đãi với con gái mình vậy?
Mộ Sơ Tình cũng không nói nhiều, đi theo anh ta một đường đi vào trong.
Mạc Diệc Phong đặc biệt chu đáo, lúc đi đến chỗ ngồi còn cố ý giúp Mộ Sơ Tình hạ ghế, rồi mới đỡ Mộ Sơ Tình ngồi xuống.
Mộ Sơ Tình cảm thấy bản thân mình kiếp này chưa từng gặp qua người đàn ông nào ôn nhu, đều là từ trên người Mạc Diệc Phong biểu hiện ra ngoài.
Hoắc Bắc Cảng một đường đi theo đôi nam nữ vào trước kia, vừa nhìn liền bốc hỏa.
Hắn hiện tại hận không thể lấy cái cưa máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/542953/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.