Nhiều năm qua Mộ Sơ Tình vẫn luôn như vậy, hiện tại cô liền thấy được bên trong phòng kia chính là Hoắc Bắc Cảng.
Mẹ nó! Cô muốn giết người!
Hoắc Bắc Cảng luôn mồm nói cái gì, cô không cần cho hắn đội nón xanh, kết quả hắn tới nơi này cho cô leo tường, còn có vương pháp hay không?
Chỉ cho phép Hoắc Bắc Cảng hẹn hò lăng nhăng, lại không cho Mộ Sơ Tình ngó nghiêng à!
Mộ Sơ Tình tức giận mắt đều phải toé ra ánh lửa, mẹ nó hắn không sợ bị bệnh à?
Muốn một tá mỹ nữ tới hầu hạ! Đến tột cùng có bao nhiêu cô đơn tịch mịch? Cẩn thận bị bệnh, bệnh độc chết hắn!
Tống Yên Hỏa đeo mặt nạ lên, lúc sau thấy được vẻ mặt tức giận của Mộ Sơ Tình, cô hoảng sợ: "Sơ Tình, cô xảy ra chuyện gì? Cô cái dạng này, thoạt nhìn như muốn giết người vậy......"
Mộ Sơ Tình nghiến răng nghiến lợi mang mặt nạ lên, ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi thấy được một con ngựa giống!"
Tống Yên Hỏa lúc ấy liền kích động, "Ai? Tôi cũng phải nhìn! Lớn lên có đẹp trai hay không? Dáng người có được không?"
"Xấu hoắc, tôi thấy là hết muốn ăn, còn muốn ói cả cơm đã ăn từ tháng trước ra nữa."
Tống Yên Hỏa: "......" Khẳng định như vậy sao?!
Hoắc Bắc Cảng ngồi ở trên sofa hút một điếu thuốc, hắn ngồi nhìn qua cửa pha lê, nhìn ra bên ngoài.
Vị trí này vừa vặn như thế, hắn vừa nhấc đầu nhìn đến chính là vị trí sân khấu bên kia.
Tầm mắt Hoắc Bắc Cảng không phải bị sân khấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/542905/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.