Trẻ nhỏ bị bệnh tự kỷ, đều thích làm bạn với động vật.
Hoắc Tiểu Bao trong lòng cảm thấy bản thân mình thật là khổ mà, nó bị bệnh tự kỷ chỗ nào chứ? Chỗ nào là không thích giao lưu với mọi người, chỉ là nó cảm thấy nói chuyện với mấy người có chỉ số IQ thấp hơn mình như vậy, là quá mệt mỏi mà thôi...... Hơn nữa, lạnh nhạt cao ngạo, mới phù hợp với nó không phải sao?
Càng quan trọng hơn là, hai người kia sợ nó cô đơn tịch mịch, thì phải mua cho nó một đứa bạn gái chứ, lại đi mua chó cho nó là đang nguyền rủa nó là độc thân cẩu sao?!
Không nghĩ tới, người thân, đúng là người thân mà! Người đẻ ra nó!
......
Tiểu Bao là một thằng quỷ nhỏ, đừng nhìn nó tuổi tác còn nhỏ, kỳ thật là đã rất hiểu chuyện rồi, thật là một chút đều không bỏ sót, toàn bộ nó đều hiểu biết hết.
Hoắc Tiểu Bao mang theo con Labrador của mình đi lên lầu, vừa vặn cửa phòng Hoắc Bắc Cảng không có khóa, nó nhẹ nhàng mở ra.
Tiếp sau đó, Hoắc Tiểu Bao làm bộ dắt theo con Labrador ở bên ngoài hành lang đi tới đi lui, vẻ mặt thở dài phiền muộn: "Độc thân cẩu, cậu nói coi vừa rồi mami ăn mặc gợi cảm như vậy là đi đâu chơi? Mami phía dưới đều không có mặc quần, chân mami thật trắng nha, hình như có một chú đẹp trai hẹn mami đi ra ngoài, mami nói đêm nay đi không về, còn dặn mình nhất định không cần nói cho daddy nghe, mẹ có phải muốn làm chuyện có lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/542899/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.