Chương trước
Chương sau
Mẹ kiếp...... Tên Hoắc Bắc Cảng tiện nhân này!!! Thế nhưng lại nghe điện thoại của cô.
Nói cho ngon là lúc ăn cơm không được nghe điện thoại? Thế sao hắn lại nghe?!
Mộ Sơ Tình phát hỏa, bắt lấy tay Hoắc Bắc Cảng, nổi giận đùng đùng: "Hoắc Bắc Cảng, anh là cái đồ biến thái chết dẫm! Có tin tôi trở tay lấy một bình gas hay không!"
"......"
Hoắc Bắc Cảng cũng không có phản ứng lại Mộ Sơ Tình, trực tiếp đối với microphone di động mở miệng: "Mộ Sơ Tình đang ăn cơm, không rảnh nghe điện thoại."
Hoắc Bắc Cảng nói xong, còn không chờ Mạc Diệc Phong bên kia trả lời, hắn liền trực tiếp cúp máy.
Cúp điện thoại xong Hoắc Bắc Cảng đem di động của Mộ Sơ Tình ném qua một bên, đối đãi thô bạo.
Hắn lạnh như băng nhìn Mộ Sơ Tình, "Được, trả lời xong rồi, có thể ăn cơm, hmm?"
"......" Mộ Sơ Tình hết nói nổi.
Hoắc Tiểu Bao cầm chén cơm rời khỏi chỗ này.
Mộ Sơ Tình tò mò kêu Hoắc Tiểu Bao, kỳ quái: "Tiểu Bao, con đi đâu?"

Hoắc Tiểu Bao bưng chén cơm, bóng dáng đặc biệt tiêu điều, "Con ra phòng khách ăn cơm, thật là mắt không thấy, hai người cũng già đầu rồi. Còn ấu trĩ như thế, không thể giống con thành thục thế này một tý sao?"
Hai người: "......"
......
Mạc Diệc Phong sau khi bị Hoắc Bắc Cảng treo điện thoại, vẫn luôn chăm chú nhìn di động trong tay.
Thất vọng.
Thật thất vọng, xem ra tình cảm hai người bọn họ thực không tồi phải không?
Mạc Diệc Phong đỡ trán.
Khó chơi đây.
Tình cảm tốt như thế, hắn phải làm như thế nào mới có thể chia rẽ bọn họ?
Liền lúc Mạc Diệc Phong còn đang suy nghĩ, cửa thư phòng đột nhiên bị người mở ra.
Từ ngoài cửa đi vào là một nữ sinh diện mạo rất điềm đạm đáng yêu, một thân áo ngủ màu hồng, mặt đầy ủy khuất đi qua chỗ Mạc Diệc Phong.

Mạc Diệc Phong nhìn cô gái đang đi tới trước mặt, tươi cười, giọng hắn trầm thấp gợi cảm mang theo sủng nịch: "Vị Uẩn, xảy ra chuyện gì?"
Giang Vị Uẩn đi tới trước mặt Mạc Diệc Phong, làm nũng giậm chân một chút, tính tình như là con nít, hỏi hắn: "Anh, chuyện kia anh làm tới đâu rồi? Rốt cuộc có thu phục được cái cô Mộ Sơ Tình kia chưa, anh mị lực lớn như thế, chẳng lẽ còn không có đem Mộ Sơ Tình đuổi tới tay sao? Không đem người phụ nữ kia thu phục, làm sao em có thể xuống tay theo đuổi Hoắc Bắc Cảng! Hạnh phúc của em đang ở trên tay anh, anh nhất định phải giúp em đó."
Giang Vị Uẩn nói xong, ở sau lưng Mạc Diệc Phong, một tay ôm lấy cổ hắn, thân mật ôm hắn làm nũng.
Đối với chiêu bài của đứa em gái này, Mạc Diệc Phong thật là không có cách nào kháng cự. Em gái hắn từ nhỏ đã được coi như tâm điểm của cả nhà, được cả nhà nuông chiều lớn lên, chính là một tiểu công chúa, chỉ cần Giang Vị Uẩn muốn, cả nhà bọn họ không thể không đáp ứng.
Mạc Diệc Phong là một người nuông chiều em gái, hắn rất sủng nịch em gái mình, chỉ cần Giang Vị Uẩn muốn, hắn đều sẽ dốc sức mà làm.
Người ngoài đều rất hâm mộ Giang Vị Uẩn, hâm mộ cô ta có một người anh trai tốt như thế, sôi nổi kêu gào....quốc gia thiếu tôi một người anh trai!
"Vị Uẩn, chuyện có chút khó giải quyết, anh cần chút thời gian." Mạc Diệc Phong kéo tay Giang Vị Uẩn một chút, rất xin lỗi nhìn cô ta.
Giang Vị Uẩn ủy khuất, dẩu miệng, có chút không cao hứng, "Nhưng mà hiện tại em liền muốn cùng Hoắc Bắc Cảng ở bên nhau, làm sao bây giờ đây, anh!"
Mẹ của Mạc Diệc Phong sau khi tái giá mới sinh ra Giang Vị Uẩn, là em gái cùng mẹ khác cha với Mạc Diệc Phong.
Giang Vị Uẩn năm nay mới 18 tuổi, cao tam, sắp sửa thi đại học.
Cô ta chính là một đứa con nít nuôi hoài không lớn, muốn cái gì, liền làm nũng với Mạc Diệc Phong là sẽ được, cô ta biết Mạc Diệc Phong nhất định sẽ thỏa mãn cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.