Tần Tâm nói cảm thấy không đủ, lại tiếp tục bổ sung, ngữ khí chanh chua, sắc bén mười phần: "Hơn nữa thân phận của con đều cao như thế, cho nên an bài cho Oanh Oanh nhà ta một chức giám đốc cũng không thể sao? Chỉ bằng một câu của con hẳn là cũng không cần phải xen vào Oanh Oanh nhà ta có bằng cấp thế nào? Cái chuyên ngành gì đi? Còn không phải là con nói một câu sao? Có cái gì khó?"
Mộ Sơ Tình quả thực hết chỗ nói rồi, đây là có ý ép cô đúng không?
"Đại bá mẫu, sẽ không phải là Oanh Oanh bằng cấp gì cũng đều không có, cho nên bác mới không dám nói với con đi?" Mộ Sơ Tình đôi mắt cực kỳ sắc lạnh nhìn Tần Tâm, cười lạnh một tiếng, "Nếu là như vậy, làm phiền đại bá mẫu ra cửa quẹo trái rời đi cho. Công ty chúng ta chẳng sợ có quan hệ, cũng không nhận một thứ phế vật."
Mộ Oanh Oanh bị lời nói của Mộ Sơ Tình kích thích tới rồi, xông lên phía trước cùng cô cãi um lên, bộ dáng muốn đánh nhau, "Mộ Sơ Tình, cô có cái ý gì? Tôi là phế vật khi nào? Cô nói rõ ràng cho tôi! Cô cho rằng cái công ty chó má này của cô, ai thèm tới chỗ này làm việc, tôi còn không muốn tới chỗ này làm việc đâu!"
Mộ Sơ Tình cười, "Vậy được đó, chỗ này là tòa miếu nhỏ dung không được em họ Đại Đức Phật này. Làm ơn cô cũng ra cửa quẹo trái rời đi, đi nơi khác mà thăng chức."
Mộ Oanh Oanh này bạo phát tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/542874/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.