Thanh âm Hoắc Bắc Cảng bài trừ như là từ trong kẽ răng phát ra, không cho phép cự tuyệt, bá đạo: "Mộ Sơ Tình, cầm, có bẩn cô cũng phải ăn vào cho tôi!"
Mộ Sơ Tình nhìn cũng không nhìn đến đôi đũa kia, trực tiếp đứng dậy: "Không cần, tôi không ăn sáng, tôi không ăn, tôi đi làm."
Mộ Sơ Tình ánh mắt ghét bỏ liếc qua Hoắc Bắc Cảng, rồi mới nhìn Hoắc Tiểu Bao một chút, bỗng nhiên sờ đầu, cúi người hôn lên mặt Tiểu Bao một, bẹp một tiếng, "Tiểu Bao, mẹ đi làm. Con từ từ ăn, ăn xong cùng quản gia đi học."
"Dạ được, bye bye mẹ!" Hoắc Tiểu Bao nhảy cẫn lên một, tay nhỏ giữ lấy mặt Mộ Sơ Tình, rướng người qua muốn hôn.
Ngay lúc này.......
Hoắc Bắc Cảng cầm khăn giấy lau miệng cứ như vậy tàn nhẫn ném tới trước mặt Tiểu Bao, đúng lúc trùm luôn cả khuôn mặt Tiểu Bao.
Tiếp theo vang lên chính là giọng Hoắc Bắc Cảng, vẻ mặt bình tĩnh: "Hoắc Tiểu Bao, khóe miệng con đều là dầu!"
Hoắc Tiểu Bao chú trọng hình tượng cầm giấy ăn kia, lau miệng một chút, ngay sau đó lại muốn hôn Mộ Sơ Tình.
Hoắc Bắc Cảng giọng điệu châm chọc mỉa mai lại lần nữa vang lên.
"Hoắc Tiểu Bao, con còn nhỏ sao? Bao nhiêu tuổi rồi còn muốn hôn? Con có biết xấu hổ hay không?"
Hoắc Tiểu Bao: "......"
Hoắc Bắc Cảng người này bạo phát tính tình, sáng sớm hai cái người này chính là không làm cho nó bớt lo.
Hôn cái gì mà hôn? Có cái gì tốt mà hôn?
Hơn nữa, gõ bảng đen, tập trung học, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/542864/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.