Cô càng sợ nhà trường sẽ lấy nguyên nhân cô làm ảnh hưởng đến danh tiếng, lề lối của trường học để đuổi cô, cho nên cô không dám nói cho bất cứ ai, yên lặng đem chuyện này nuốt vào trong bụng.
Cô sợ nhất là nói với Hoắc Bắc Cảng, cô không dám, cô sợ phải nghe từ chính miệng hắn nói ra, nói muốn đem đứa con trong bụng cô phá bỏ, cô thật sự sẽ sống không bằng chết.
Cô một mình, lúc ấy có bao nhiêu kiên cường, kiên cường đến trường làm giấy tạm nghỉ học nói là đi giải phẫu, rồi sau đó, một thân một mình nhỏ bé, kéo theo một rương hành lý lớn, mua một vé máy bay, bay đi miền nam, đến một thành phố nằm bên bờ biển.
Rời khỏi kinh đô, rời xa quê hương một thân một mình sinh con.
Sau khi sinh con, lại nhắc nhở cô, một nỗi sợ lớn hơn, sợ Tiểu Bao bị Hoắc Bắc Cảng phát hiện, sợ Hoắc Bắc Cảng sẽ bởi vì phẫn nộ mà bóp chết cô, cũng sẽ bóp chết Tiểu Bao.
Ngày ngày trôi qua, chịu đựng khổ sở, tra tấn tinh thần không phải Hoắc Bắc Cảng, mà cũng là cô, không có một ngày nào mà cô không lo lắng hãi hùng vượt qua, cô đã nếm thử cảm giác đêm không thể ngủ, chính là sợ Hoắc Bắc Cảng sẽ đột nhiên tìm được Tiểu Bao, sợ Tiểu Bao sẽ xảy ra chuyện.
Chính là, chung quy cũng là vận mệnh sắp đặt.
Nên gặp lại thì trước sau gì cũng sẽ gặp.
Quan hệ giữa bọn họ, duyên phận giữa bọn họ chính là ngàn vạn sợi tơ, căn bản là cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/542862/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.