Chương trước
Chương sau
Mộ Sơ Tình: "......"
Đứa con trai này, quả thật là hết cách dạy dỗ...
Hoắc Bắc Cảng sau đó mới tiến vào, nghe được bọn họ nói chuyện, hắn mới mở miệng, thanh âm trầm thấp ở trong phòng đặc biệt thanh thúy: "Tiểu Bao, người này không phải là định lừa bán con, đây là ông nội con, là cha ta."
Hoắc Tiểu Bao nghi hoặc nhìn nhìn ở sau đầu Hoắc Quốc Chương, cúi đầu trầm tư cái gì, bỗng nhiên thực kiên định nói: "Liền tính là ông nội của con cũng không thể quên phải mua đồ chơi cho con"
Hoắc Bắc Cảng: "....."
Hoắc Quốc Chương bị cái tên tiểu quỷ này làm cho tức cười, từ trước đến nay người lớn thường rất thích trẻ con.
Hơn nữa tên nhóc còn này còn là cháu nội của ông, Hoắc Quốc Chương vừa nhìn đã thấy rất thích Tiểu Bao.
Hoắc Quốc Chương trước giờ luôn cố ý tác hợp Mộ Sơ Tình với Hoắc Bắc Cảng, chẳng qua sau này phát sinh chuyện ngoài ý muốn làm cho ông bất ngờ.
May mắn chính là quanh đi quẩn lại, hai đứa con ông thích cuối cùng cũng đã ở bên nhau, lại sinh cho ông một thằng cháu đích tôn lanh lợi, Hoắc Quốc Chương rất là vừa lòng.
Hoắc Quốc Chương hướng về phía Tiểu Bao vẫy vẫy tay: "Tiểu Bao lại đây, nói cho ông biết con thích đồ chơi nào? Ông nội có thể mua cho con cả rương!"

Hoắc Tiểu Bao chính là như thế, nghe được ông muốn mua đồ chơi cho mình mới chạy tới trước mặt ông.
Hoắc Quốc Chương cùng Hoắc Tiểu Bao hai người ngồi ở một bên cầm Ipad bồi dưỡng cảm tình.
Nhìn Hoắc Tiểu Bao cùng Hoắc Quốc Chương hai người có thể ở chung vui vẻ như thế, làm Mộ Sơ Tình bất ngờ, thật không nghĩ đến.
Rốt cuộc, Tiểu Bao có triệu chứng của bệnh tự kỷ.
Căn bệnh này từ lúc Tiểu Bao sinh ra cô đã biết rồi, bởi vì Tống Yên Hoả nói với cô, lúc Tiểu Bao sinh ra đã ko có khóc, chính là sẽ không mở miệng nói chuyện, Tống Yên Hoả thiếu chút nữa cho rằng Tiểu Bao bị câm, sau khi Tiểu Bao khóc cô mới yên tâm.
Cái cảm giác yên tâm này chưa được bao lâu, đến khi Tiểu Bao dần dần lớn lên, tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng.....Tiểu Bao không thích nói chuyện với bất kì ai, cũng không thích chơi với ai. Ngoại trừ cô và Tống Yên Hoả, còn có Tiểu Cẩu, Tiểu Miêu ở dưới lầu, Tiểu Bao không thích nói chuyện với ai, cũng không thích ai tới gần, một khi tới gần Tiểu Bao liền khóc nháo.
Từ nhỏ đến lớn, cũng ít khi khóc nháo làm Mộ Sơ Tình bớt lo, nhưng một lần đó nó khóc nháo làm Mộ Sơ Tình thật sự lo lắng sợ hãi, vội mang Tiểu Bao đi gặp bác sỹ tâm lý.
Lúc đó bác sỹ tâm lý nói Tiểu Bao có triệu chứng của bệnh tự kỷ.
Mắc phải loại bệnh này, ngoại trừ bản thân muốn giao lưu với người khác, còn lại sẽ kháng cự người khác chủ động giao lưu với mình, đây chính là đặc thù của bệnh tự kỷ.
Đơn giản hơn mà nói chính là thích thì phản ứng, không thích thì thôi.

Phức tạp hơn chính là chậm biểu lộ cảm xúc (chậm nói, chậm phản ứng với người khác, không thể hiện cảm xúc...)
Cho nên Mộ Sơ Tình vẫn luôn sợ Tiểu Bao có thể sẽ cự tuyệt Hoắc Quốc Chương, còn có thể sẽ kháng cự lại Hoắc Bắc Cảng.
Xem ra hiện tại.... Khụ.....Vẫn là cô suy nghĩ nhiều.
.....
Mộ Sơ Tình vừa muốn rời đi, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh truyền tới.
"Trong phòng sao lại ồn ào như vậy, là ai tới?"
Thanh âm này Mộ Sơ Tình nghe đã quen, giọng nói chanh chua, thái độ xem thường như thế, Mộ Sơ Tình dời tầm mắt về phía cầu thang, nhìn người phụ nữ đang chuẩn bị đi xuống.
Người phụ nữ kia chính là mẹ của Hoắc Bắc Cảng --- Hà Thục.
Hà Thục cười lạnh, hướng về phía Mộ Sơ Tình đi tới.
"Sơ Tình, sao cô lại ở đây? Tôi còn nói là ai tới, hoá ra là cô à? Như thế nào lại đột nhiên tới nhà tôi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.