Thế nào mà không có ai nói cho cô, tổng giám đốc của Mạc thị lại đẹp trai như thế. Cô còn tưởng rằng đó là một lão già bụng bia cơ đấy.
Mộ Sơ Tình có phần lo lắng, không biết đó có phải Mạc Diệc Phong hay không. Cô nhẹ nhàng bước tới, đến đằng sau người đàn ông này nhẹ giọng hỏi:
“Mạc tổng phải không?”
Mạc Diệc Phong nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt Mộ Sơ Tình đang nhìn mình đầy chờ mong. Anh ta gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng:
“Là tôi.”
Trời ạ! Trong nháy mắt đó, Mộ Sơ Tình bị khuôn mặt của người đàn ông ấy làm cho kinh ngạc tới ngây người, không, phải nói là kinh diễm mới đúng.
Người đàn ông này có đôi mắt sáng như sao Bắc đẩu, lóe lên khí chất anh duệ uy phong lẫm lẫm, sâu không lường được, phảng phất như muốn hút người ta vào trong, làm cô mê muội.
Màu da trắng nõn như đá cẩm thạch, từng đường nét trên gương mặt cực kỳ hoàn mỹ, như là một sản phẩm hoàn mỹ do Thượng đế tạo ra, toàn thân tản ra sức hấp dẫn kinh người làm Mộ Sơ Tình kinh diễm không thôi, cứ thế nhìn tới si mê.
Loại dịu dàng trên mặt anh ta khác với vẻ lạnh lùng của Hoắc Bắc Cảng, làm cho Mộ Sơ Tình thật thoải mái.
Mạc Dịch Phong đứng dậy, đi đến vị trí đối diện kéo ghế ra, mời Mộ Sơ Tình ngồi xuống.
Mộ Sơ Tình phản ứng lại mới biết mình quá thất thố, đi đến chỗ trước mặt ngồi xuống, lễ phép nói lời cảm ơn với Mạc Diệc Phong.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/542759/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.