Chương trước
Chương sau
Ngọai trừ những hành động liên quan đến em bé trong bụng, Kiều Kiến Bang không còn cơ hội nào để gần gũi thân mật với Hạ Du.
Buổi tối trên giường xem tivi, Kiều Kiến Bang muốn nhân lúc Hạ Du không để ý hôn cô làm lành, nào ngờ vừa tiến mặt đến gần cô đã tránh né, nằm xuống quay lưng kéo chăn qua cổ. Nước mắt đáng thương của Kiều Kiến Bang đành nuốt ngược vào trong.
Kể cả lúc ôm ngủ, tay Kiều Kiến Bang đặt ở bụng Hạ Du không có vấn đề, nhưng chỉ cần dịch lên hay dịch xuống sẽ lập tức bị cô hất ra. Còn khi anh hôn lên sau đầu Hạ Du, cô liền cúi đầu nhích tới phía trước tránh ra.
Chưa bao giờ Kiều Kiến Bang lại thấy một đêm lại dài như đêm nay.
"Du Du, em tức giận thì nói thẳng, tôi sẽ sửa sai" Kiều Kiến Bang buồn tủi thỏ thẻ.
Mất vài giây lưỡng lự, Hạ Du quyết định mang khúc mắc ra hỏi: "Anh với Ngọc Ân còn yêu nhau như vậy sao lại chia tay?"
Kiều Kiến Bang có hơi bất ngờ, không nghĩ Hạ Du sẽ hỏi câu đó, anh bình thản trả lời: "Tình cảm không đủ đậm mới chia tay"
"Hiện tại anh hối hận rồi?"
"Tôi chưa từng hối hận về việc mình đã làm"
Giọng điệu Kiều Kiến Bang có chút nhởn nhơ, Hạ Du cười nhạt, không là người yêu thì cũng có thể làm tình nhân, đàn ông thấy gái đẹp ai chẳng xiêu lòng, huống chi Kiều Kiến Bang với Ngọc Ân từng có quãng thời gian vui vẻ bên nhau.
Thấy Hạ Du không phản ứng, Kiều Kiến Bang ngẩng đầu dậy nhìn nửa mặt Hạ Du do cô đang xoay lưng với anh, anh thắc mắc: "Em cho rằng chuyện tôi với em gặp nhau khi tôi còn hẹn hò với Ngọc Ân? Đúng ra mà nói, chúng ta gặp nhau lần đầu là ngày thứ hai kể từ hôm tôi chia tay với Ngọc Ân"
"Mới chia tay có hai ngày anh đã tùy tiện muốn tìm người sinh con cho anh?"
Kiều Kiến Bang đặt cằm lên vai Hạ Du, thư thả đáp: "Thời điểm đó tôi muốn kết hôn, không ngờ đụng phải em, nghe cách em nói chuyện lúc đó như rất thấu tình đạt lý, tôi cũng cảm giác em sẽ trở thành một người phụ nữ có trách nhiệm với gia đình, vậy là cưới thôi"
Lòng Hạ Du lâng lâng pha lẫn mơ màng, anh muốn kết hôn nhưng lại kết thúc chuyện tình yêu. Hạ Du xoay đầu nhìn anh: "Vậy tại sao anh không kết hôn với Ngọc Ân?"
"Vì tôi cần một người an phận, cô ta lại quá tham lam, vừa muốn sự nghiệp vừa muốn tôi chờ đợi" Kiều Kiến Bang nói ra ngay không cần suy nghĩ.
Lời Kiều Kiến Bang càng nói càng mâu thuẫn, Hạ Du cau mày bức xúc: "Anh yêu người ta lại không chờ nổi, còn quay lại trách người ta tham lam?"
Sắc mặt Kiều Kiến Bang hơi tối xuống, nụ cười chua xót: "Du Du, em ở bên cạnh tôi nhiều như thế, em thấy tôi có thời gian để yêu nghiêm túc chưa?"
Ngẫm nghĩ lại quả thật Kiều Kiến Bang rất bận rộn, ngoài việc chăm sóc cho cô, anh còn phải ôm đống công việc rồi gặp đối tác, tham dự tiệc, bận đến mức nghỉ ngơi cũng không đủ.
"Nếu tôi chỉ là một nhân viên bình thường, tôi sẽ khác, nhưng ở vị trí tôi đang đứng, liệu sẽ có người thật lòng yêu tôi không vì quyền lực và tài sản mà tôi có?"
Kiều Kiến Bang không thật lòng yêu ai, cũng không tin ai thật lòng yêu anh, nếu ở lập trường của Kiều Kiến Bang đúng là rất khó để tin tưởng ai đó tuyệt đối. Ai nói sinh ra trong vạch đích thì sẽ sung sướng, vây quanh chỉ toàn kẻ xu nịnh, nếu thật lòng không chừng sẽ bị lợi dụng.
"Tôi hy vọng, em sẽ không giống những người khác"
Giọng Kiều Kiến Bang trầm ấm truyền đến kéo Hạ Du thoát khỏi suy nghĩ, dường như anh đang thử tin tưởng cô. Hạ Du chớp nhẹ mi mắt, lấy bàn tay gối mặt nhìn tấm rèm trắng ở cửa ban công.
"Anh không lo tôi là kẻ có dã tâm sao?"
Kiều Kiến Bang không trả lời, cầm tay Hạ Du kéo đến gần khẽ hôn lên, ngầm nhắc nhở: "Tôi không muốn con mình thấy cảnh mẹ nó bị giết" Loading...
Hạ Du chợt bừng tỉnh, cô quên xém đi Kiều gia kinh doanh chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Muốn sống thọ thì không nên đắc tội với Kiều gia, tốt hơn nữa là đừng dính dáng tới.
Bên tai Hạ Du có hơi nóng phả vào, tiếng Kiều Kiến Bang thì thầm hỏi nhỏ: "Có khi nào con nghe thấy hết rồi không?"
Hạ Du ngớ người nhìn Kiều Kiến Bang, gương mặt anh vô cùng căng thẳng khiến cô bật cười.
Kiều Kiến Bang chồm ngồi dậy, mắt chăm chăm, tay sờ sờ bụng cô, dịu dàng nói: "Bố nói đùa thôi, đừng để bụng nhé?!"
Bộ dạng của Kiều Kiến Bang đáng yêu đến mức Hạ Du bất giác tươi cười. Kiều Kiến Bang bên ngoài thanh tao lịch lãm, về nhà cũng chỉ là một ông bố ngốc.
"Đừng dỗi nhé, bố sẽ không ăn hiếp mẹ con"
Hạ Du cười bất lực, Kiều Kiến Bang vẫn còn đang say sưa trò chuyện một mình với em bé trong bụng cô.
"Cái gì? Ồ, bố biết rồi, bố làm ngay đây"
Biểu cảm trên gương mặt Kiều Kiến Bang bỗng gian manh, bất ngờ vồ ập tới trước mặt Hạ Du, cô theo phản xạ tự nhiên vung tay, một tiếng "Chát" lảnh lót vang lên, theo sau là tiếng la của Kiều Kiến Bang.
Hạ Du giật mình ngồi dậy, ngây người nhìn anh đang ôm bên mặt nằm lăn lộn rên la trên giường.
"Anh... " Hạ Du ngại ngùng gỡ tay Kiều Kiến Bang ra khỏi mặt anh, làn da hồng hào vốn không đỏ hơn bình thường.
Mi mắt Hạ Du vừa híp nhẹ, Kiều Kiến Bang đã xoắn lên, thừa nước đục thả câu: "Đau quá"
Tay Hạ Du vừa giơ lên cao với khí thế hùng hồn, Kiều Kiến Bang vội vã ôm đầu nói lớn: "Mẹ con đánh bố kìa"
Hạ Du cười khổ đánh vào chân anh, lúc này Kiều Kiến Bang mới quay lại trạng thái bình thường, nụ cười lẫn ánh mắt mang theo sự ngọt ngào dành cho Hạ Du.
"Ngủ thôi" Kiều Kiến Bang dùng điều khiển trên bàn cạnh đầu giường tắt đèn, ôm siết lấy Hạ Du, từ giờ anh đã có đồng minh mới. Nếu là con trai, hai bố con sẽ là chiến hữu tốt, còn con gái sẽ là thần hộ mệnh, nghĩ đến thôi Kiều Kiến Bang đã cảm thấy nôn nao trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.