Nụ cười Hạ NgưngNguyệt cứng đờ, sau đó làm bộ như không nghe thấy tiếp tục đi thẳng vềphía trước, coi như là cho quà gặp mặt, thầm nghĩ rằng lần này sẽ khôngso đo với cô.
Tiêu Hòa Nhã sờ sờ cái mũi, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.
Trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất của ký túc xá, Thượng Quan Ngưng ngửa người ra ghế hai chân đè lên nhau gác lên bàn hội nghị, hoàn toàn không để những thành viên trong hội đồng quản trị đang dựng râu tức giận nàyvào trong mắt.
Mà phía sau lưng anh là bốn hộ vệ với vẻ mặtđang xem kịch vui, chỉ kém không cầm băng ghế bưng bàn hạt dưa mà tỉ mỉthưởng thức. Dĩ nhiên, lão đại nhà bọn anh cũng không an nhàn thoải máinhư thế, bọn anh là những người trung thành như thế làm sao có thể buồntrước Lão đại, vui sau Lão đại được chứ?
“Bốp!” một tiếng,đồng chí Thẩm đập bàn đứng lên, sắc mặt đè nén như gan heo, “Thượng Quan Ngưng, xin anh hãy hiểu cho rõ, hiện tại chúng ta đang mở cuộc họp Hộiđồng quản trị!”
“Tôi không có hiểu lầm!” Thượng Quan Ngưngtrầm ngâm ổn định cơn giận không đâu, đôi môi duyên dáng khẽ nhếch congthành một độ cong đẹp mắt, cái tay thon dài trắng nõn quơ quơ với ôngta, “Bắt đầu đi! Tôi bề bộn nhiều việc, đừng lãng phí thời gian củatôi.” Giọng điệu vân đạm phong kinh* trong nháy mắt khiến người ta cómột loại ảo giác không có việc gì lại kiếm chuyện, hiện tại bọn họ đanglãng phí thời gian của anh ta?
*Vân đạm phong kinh: giọng điệu thản nhiên
“Cậu... Chúng tôi...” Tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/96491/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.