"Không sao, tôi sẽ không so đo với cô, nhưng mà nó là của tôi, cô tốt nhất không nên giành với tôi!"
Thượng Quan Vân nói xong, sắc mặt của Thủy Khanh Tương thoáng chốc trở nêntrắng bệch, Thượng Quan Ngưng cũng không lên tiếng ngăn cản, mặc cho mẹmình đùa, dù sao cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ là. . . . . ."Tiểu thư,xin hỏi những người khác đâu?"
"Ha ha ha. . . . . ." Con traiphối hợp làm cho bà cười vui vẻ, hình như năm tháng không hề lưu lại một chút dấu vết trên người bà, nguyên bản là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, bởi vì một tiếng cười nhàn nhạt này mà càng thêm sinh động, ngay cả Thủy Khanh Tương cũng nhìn đến ngây người, trong thời đại này lại có người sạch sẽ như vậy, quả thật chính là tiên nữ không dính bụi trần,xinh đẹp không gì sánh nổi."Vừa ra cửa, ai bảo con đến trễ, mọi ngườiđều đi làm mất rồi!"
Thượng Quan Ngưng liếc bà một cái, lúc nàymới nhìn về phía Thủy Khanh Tương: "Cô quá khiêm tốn rồi, về khách sạntrước đi!" Nói xong thì trực tiếp đi lên lầu.
Tuy là Thủy Khanh Tương không muốn, nhưng cũng không dám làm trái ý của anh, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện rời khỏi.
Thượng Quan Vân nhìn phòng khách trống không, rất nhiều cảm xúc, tại sao haiđứa con trai của bà đều cực đoan như vậy chứ? Hai người tuy là anh emsinh đôi, tính tình lại là trống đánh xuôi, kèm thổi ngược, anh cả Ngưng Nhật đối đãi với người nhà vui vẻ hòa nhã, đối đãi với người ngoàikhông có tim không có phổi, anh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/96479/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.