Ôi mẹ ơi, Tiêu Hòa Nhã chịu đựng đau nhức toàn thân bò dậy, thận trọng mặc quần áo, thật may là có thói quen cận thị, bằng không thật đúng làkhông biết phải thu thập khắc phục hậu quả thế nào đây! Người này, thậtđúng là đáp lại câu nói kia, anh ta không phải là người điên khùng,nhưng mà mỗi lần điên cuồng lên thì không phải là người. Đem cô lăn qualăn lại thảm như vậy. Mò tới túi xách của mình, mặc kệ nói thế nào thìngười này cũng mượn mình một đêm, tất nhiên phải có cho chút thù lao, sờ sờ ví tiền không quá dày, rốt cuộc cũng nói lời ngoan độc trong lòng ra với cái người đang ngủ say đó.
"Huynh đệ, không phải tôi khôngcho anh tiền, mà là người nhà của tôi quá hẹp hòi, mỗi tháng chỉ cho tôi chút sinh hoạt phí thôi, nếu tôi cho anh tiền, thì tháng này tôi liềnkhông có tiền tiêu vặt rồi!" Chỉ là cô cũng là người rất có lương tâm,không thể nào chiếm tiện nghi người ta trắng trợn như thế, vì vậy lạilục lọi trong túi xách một trận, cẩn thận thả vào bên trên bàn, "Đâychính là thẻ Rosa vàng, mua quần áo có thể giảm giá! Coi như thù lao điha!"
Sau khi nói xong lại len lén mò mẫm lảo đảo nghiêng ngãchạy trốn ra bên ngoài. Nửa đêm canh ba, một người mù cứ chua xót nhưvậy mà bỏ đi. (Nửa đêm canh ba: từ 12h đến 1h sáng)
Mà ở bêntrong một tòa nhà đại trạch ở Thành Nam, ba anh em gia đình họ Tiêu đãgấp gáp đến điên lên rồi. (tòa nhà đại trạch là tòa nhà lớn)
Anh cả Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/96477/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.