Chương trước
Chương sau
"Nhà vệ sinh? Tôi dẫn cô đi!" Khang Điền Diệu Tư nở một nụ cười tà mị nhìn cô gái run lẩy bẩy như con cừu nhỏ trước mắt. Cũng may, không phải là cô nhóc ngu xuẩn, cũng có thể chấp nhận xứng đôi với Lỗi.

"Không cần, anh chỉ cho tôi phương hướng là được!" Tiêu Hòa Nhã nhịn không run rẩy hết sức cố ra vẻ trấn định nói: "Tự tôi đi, đưa tôi đi tôi ngượng chết mất!" Tiêu Hòa Nhã cười, lại cứng ngắc muốn chết, người Đông Phương lỗi tin tưởng như vậy thế nhưng bán đứng cậu ấy, cuối cùng cô vẫn bị người đưa đến bệnh viện.

"Không có việc gì, vừa vặn tôi cũng muốn đi vệ sinh!" Khang điền Diệu Tư cười càng thoải mái, sau đó tay duỗi một cái trực tiếp lôi kéo tay của cô đi hướng bên trong bệnh viện. Cũng không phải hướng đi tới nhà vệ sinh, mà là trực tiếp đi về phía thang máy.

Tiêu Hòa Nhã cả kinh, vội vàng kéo tay của anh ta, chết sống cũng không đi: "Ôi ôi. . . . . . Tầng một không có nhà vệ sinh sao? Tôi vội muốn chết, anh đưa tôi đến nhà vệ sinh trước rồi đi nơi anh muốn đi!" Gương mặt của Tiêu Hòa Nhã nhanh chóng đỏ bừng, cô không biết cái chờ mình rốt cuộc là mổ xẻ hay là cái gì khác? Nhưng cô không thể chấp nhận như vậy, cô không thể nhận thua, cô còn phải giữ được cái mạng nhỏ của mình đợi hiệu trưởng tới cứu mình!

"Gấp như vậy sao? Trên lầu có thể có nhà vệ sinh xa hoa hơn!" Khang Điền Diệu Tư nhịn cười nhìn chằm chằm cô vừa quan sát vừa nói.

Tiêu Hòa Nhã dùng sức gật đầu. "Rất gấp rất gấp, anh nhanh lên, giữa mùa đông tôi đây cũng không muốn mất mặt!"

Cuối cùng Khang Điền Diệu Tư vẫn mang cô đi nhà vệ sinh tầng một, không phải lòng anh ta mềm mà là anh ta tự tin, coi như cô có một chút thông minh cô cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của mình. Anh ta dựa vào trên tường chỗ đối diện nhà vệ sinh yên lặng chờ cô ra ngoài.

Sau khi Tiêu Hòa Nhã đi vào vội quan sát xung quanh, trái tim đập thình thịch thình thịch, thấy cửa sổ hình như không rộng lắm đang mở rộng cửa lập tức thấy được hi vọng, vội vàng chạy tới, mặc kệ như thế nào cô đều không thể bị bọn họ mổ xẻ, cô nhất định phải chạy trốn, lại phát hiện cái áo khoác của Nại Tử vướng víu, nhất quyết cởi ra, chỉ cần lúc này có thể rời đi đừng nói là chịu lạnh, núi đao biển lửa cô cũng nhịn.

"A. . . . . . A a a. . . . . ." Đột nhiên cửa được mở ra, một cô gái thấy cô leo cửa sổ vội vàng mở miệng hô to, la to rồi cũng không biết nói gì. Phía ngoài, Khang Điền Diệu Tư nghe được trong nhà vệ sinh có người gào thét, cũng không để ý có phải là nhà vệ sinh nữ hay không, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đập vào mắt đó là cô gái kia nhảy ra từ cửa sổ, Khang Điền Diệu Tư khẽ nguyền rủa một tiếng, đáng chết! Vội vàng muốn đuổi theo, ngay sau đó lại đưa tới những tiếng thét chói tai của những cô gái khác trong nhà vệ sinh.

Đồ đàn bà thôi tha, đừng để cho tôi bắt được cô, nếu không cô sẽ biết tay! Sắc mặt Khang Điền Diệu Tư cực kỳ khó coi, mắng một tiếng vội vàng đuổi theo, ngược lại tôi muốn nhìn xem cô chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây rốt cuộc có thể chạy đi nơi đâu. Hừ!

Men theo đường cô chạy, Khang Điền Diệu Tư trực tiếp đuổi theo, chỉ mặc áo len mỏng manh Tiêu Hòa Nhã bởi vì ra sức chạy mà không có cảm giác rét lạnh. Khang Điền Diệu Tư, anh chính là một tên khốn kiếp, choáng nha dám thiết kế tôi. Anh phản bội bạn bè hay là không phải người! Tôi muốn có người sớm chém loại bạn bè như anh ra thành mảnh vụn cho rồi.

Tiêu Hòa Nhã, dám đùa tôi, sau khi bắt được cô xem tôi có cho cô biết tay hay không. Đúng là Tiêu Hòa Nhã vẫn không địch lại Khang Điền Diệu Tư, chỉ vài bước đã đuổi được, bắt lấy cổ tay của cô. Đôi mắt hoa đào tà mị nhìn chằm chằm cô, dường như muốn lột da cô vậy.

Vẻ mặt Tiêu Hòa Nhã không phục nhìn chằm chằm anh ta. "Người quốc gia các người đều giống như anh vậy sao? Chuyện phản bội bạn bè trở thành bình thường rồi ư?" Vì chạy nhanh mà đổ mồ hôi còn bị gió lạnh thổi qua càng thêm thấu xương.

Khang Điền Diệu Tư bởi vì lời nói của cô mà đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô cùng lạnh như băng. "Cô nói cái gì?"

"Làm khó không phải sao?" Tiêu Hòa Nhã chịu đựng run rẩy, hàm răng dường như đang đánh nhau. "Đông Phương Lỗi bởi vì tin tưởng anh mới giao tôi cho anh và cũng tin tưởng anh sẽ đưa tôi đến chỗ an toàn, mà anh phản bội lại lòng tin tưởng của cậu ấy, làm khó còn không phải là phản bội sao? Anh không xứng làm bạn bè với Đông Phương Lỗi!"

"Cô đáng chết!" Khang Điền Diệu Tư giận dữ, giơ tay lên hung dữ tát lên trên mặt Tiêu Hòa Nhã một cái, thoáng chốc vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực vì bị lạnh trong nháy mắt hiện lên một dấu năm ngón tay. Nhưng Khang Điền Diệu Tư không có một chút áy náy, sao cô dám nói anh ta như thế? Người nào cho cô lá gan, anh ta làm tất cả đều là vì Lỗi, bản thân anh ta cùng lớn lên với Đông Phương Lỗi, ai cũng không có quyền nói anh ta không xứng làm bạn bè với Lỗi, tuy cô là người trong lòng của Lỗi cũng không được!

"Cô tốt nhất ngoan ngoãn cho tôi, nếu không. . . . . . Tôi không có phẩm chất tốt không đánh phụ nữ, cô tốt nhất nhớ kỹ cho tôi!" Mặt Khang Điền Diệu Tư u ám nói xong thì trực tiếp lôi cô đi về phía trước.

Một tay của Tiêu Hòa Nhã bị anh ta lôi kéo không thể không đuổi theo bước tiến của anh ta, cái tay còn lại đưa lên nhẹ nhàng lau khóe miệng một cái, nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay, không khỏi nâng lên một nụ cười hờ hững, quả nhiên. . . . . . Hiệu trưởng, cuối cùng mặc kệ em cố gắng thế nào cũng trốn không thoát, em nên làmnhư thế nào đây? Rõ ràng trước một khắc còn cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ, đột nhiên tuyết đã rơi xuống. Tay chân lạnh cứng ngắc, nếu không phải do Khang Điền Diệu Tư kia tới, đã sớm ngã ngồi trên mặt đất rồi. Hừ! Người đàn ông này chính là một biến thái trong cực phẩm. Mụ nội nó!

Bên kia Đông Phương Lỗi kéo Nại Tử chạy mấy con phố thời điểm đoán bọn họ đã thoát khỏi truy lùng giơ tay lên đầu hàng, nhìn cả đám người áo đen trợn mắt há mồm nhất thời tâm trạng thật tốt, ha ha ha cười không ngừng, Nại Tử cũng giống vậy, giống như trò đùa dai thành công cười rất vui vẻ.

Người da đen cầm đầu đám người cũng đang nhận một cú điện thoại sau đó nhàn nhạt liếc bọn họ một cái trực tiếp phân phó mọi người đi trở về, cũng không có định truy hỏi.

Đột nhiên Đông Phương Lỗi sinh lòng lo lắng, bởi vì thế này không phải phong cách làm việc của mẹ cậu, dưới tình huống bình thường, chỉ cần mẹ cậu muốn làm thì không có chuyện không làm được, càng không có chuyện buông tha trên đường, trừ phi đã đạt đến mục đích của mình.

"Anh Lỗi, anh làm sao vậy?" Nhìn cậu sững sờ ở đó, Nại Tử lo lắng kéo kéo ống tay áo của cậu.

Đông Phương Lỗi không nói gì trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Khang Điền Diệu Tư. "Diệu Tư, cậu mang Tiểu Nhã đi chỗ nào rồi!"

Lúc này Khang Điền Diệu Tư vừa vặn đi ra từ trong bệnh viện, trên mặt mang theo vui sướng khi thành công, vốn còn muốn gọi điện thoại cho Đông Phương Lỗi, không ngờ thế nhưng cậu lại gọi tới trước, nghe được cậu hỏi như vậy vội vàng hả hê mở miệng nói: "Lỗi, cậu yên tâm, con nhóc đó sẽ không bao giờ rời khỏi cậu nữa!"

Trong nháy mắt, Đông Phương Lỗi đột nhiên cảm thấy trái tim bị cắt mất một góc, đúng là không còn kịp nữa, cậu ngàn tính vạn tính lại không tính được tới bạn bè tốt nhất của mình sẽ làm trái với ý nguyện của mình còn cho rằng như thế mới đúng.

"Anh Lỗi, anh làm sao vậy, anh đừng hù dọa Nại Tử!" Nại Tử đỡ Đông Phương Lỗi đột nhiên lảo đảo hai bước, bộ dạng lo lắng sắp khóc lên.

Đông Phương Lỗi cúi đầu nhìn thấy Nại Tử như vậy, cứ như một đứa con nít đi theo sau lưng của bọn họ, dịu dàng như nước giống cô gái kia, tốt hơn quá nhiều so với con nhóc không biết trời cao đất rộng kia, nhưng cuối cùng. . . . . .

"Anh Lỗi?"

"Anh không sao!" Đông Phương Lỗi đứng lại, chấm dứt choáng váng đột nhiên tới, hiện tại cậu nên làm không phải tiêu cực mà là tích cực đi đối mặt, hiện tại cậu phải mang Tiểu Nhã về."Chúng ta đi bệnh viện!"

"Vâng!"

Trong bệnh viện, Đông Phương Lỗi mới vừa vào cửa chính, đã nhìn thấy vẻ mặt của Khang Điền Diệu Tư vui vẻ xán lạn ra đón. "Lỗi, rốt cuộc cậu đã tới, mình cho cậu biết, rốt cuộc lần này cậu không cần phải đơn phương tương tư nữa rồi, hiện tại cô nhóc kia. . . . . ."

Bịch một tiếng, Đông Phương Lỗi bay lên không chút do dự đánh qua một quyền, người vốn còn hưng phấn cực kỳ đã chật vật văng ra ngoài.

"Lỗi?" Khang Điền Diệu Tử không hiểu nhìn cậu, khiếp sợ như thế còn có Nại Tử theo ở phía sau, bọn họ là anh em tốt, rất ít tranh cãi, làm sao có thể vung tay đánh nhau.

"Cậu thật đúng là anh em tốt của tôi!" Đông Phương Lỗi không khỏi thất vọng nói xong trực tiếp xoay người đi về phía thang máy.

Nại Tử vội vàng đi đỡ Khang Điền Diệu Tử. "Anh Diệu Tử, không phải là anh dẫn cô gái kia đi tòa nhà Quốc Duyên sao? Sao anh đưa cô ấy tới bệnh viện, không phải là chúng em chạy một chuyến vô ích sao? Lần này anh Lỗi tức giận thật sự!"

"Cút ngay!" Khang Điền Diệu tử đẩy cô bé ra, anh ta không ngờ Lỗi sẽ động thủ với anh ta, rõ ràng những chuyện này mình làm đều là vì suy nghĩ cho cậu ấy, không phải cậu ấy thích cô nhóc kia sao? Giữ cô nhóc kia lại có gì không tốt?

"Mẹ!" Không chút ngoài ý muốn ở cửa thấy người bác sĩ Yamamoto mới vừa đi ra ngoài, mặc dù Đông Phương Lỗi tức giận nhưng vẫn cung kính khom người chào hỏi như cũ.

"Ơ, con tới vừa đúng lúc, bên trong là lễ vật mẹ đưa cho con, con hưởng thụ thật tốt đi!" Tùng Hạ Mai Tuệ khẽ cười nói, trực tiếp lướt qua cậu đi ra ngoài, hôm nay hình như tâm trạng bà ta rất tốt, tốt vô cùng. Ha ha ha. . . . . . Cái dạng này có tính là loạn luân hay không? Ha ha ha ha. . . . . .

Đông Phương Lỗi nhíu nhíu mày cuối cùng đẩy cửa vào. Bác sĩ Yamamoto mỉm cười nhìn cậu, mà lúc này Tiêu Hòa Nhã ở trên ghế dựa đang ngủ mê man.

"Mẹ làm gì với cô ấy?" Đông Phương Lỗi phòng bị nhìn ông ta, đi tới cẩn thận nhìn Tiêu Hòa Nhã.

"Tôi chỉ giúp cô ấy đổi một chút trí nhớ mà thôi!" Bác sĩ Yamamoto không sao cả nói.

"Cái gì?" Đông Phương Lỗi tức giận, cậu biết. . . . . . Cậu biết mẹ cậu có loại tâm tư này. Nhưng cậu làm thế nào đây? Tiểu Nhã làm thế nào đây? "Lập tức giải thuật thôi miên cô ấy cho tôi!" Đông Phương Lỗi lạnh lùng nói.

"Vô dụng!" Bác sĩ Yamamoto lắc đầu một cái khẽ cười nói: "Cái này là nút chết, vĩnh viễn không thể giải thuật thôi miên được. Cậu hãy yên tâm đi, vị tiểu thư này sẽ luôn luôn yêu cậu, sẽ coi cậu trở thành chồng của cô ấy mà yêu thương. Cậu chính là duy nhất của cô ấy."

"Ông khốn kiếp!" Đông Phương Lỗi gầm lên giận dữ, tình yêu như vậy cậu khinh thường, tại sao cậu có thể cướp đoạt tự do yêu đương của cô ấy đây.

Ngay vào lúc này, người nằm ở trên ghế dựa từ từ tỉnh lại, thấy Đông Phương Lỗi trong nháy mắt nhất thời mắt tỏa sáng, vội vàng đứng lên chạy tới không nói hai lời nhào vào trong ngực của cậu. "Đông Phương, sao giờ anh mới đến! Em lạnh muốn chết rồi!"

Nhìn người chôn ở trong ngực mình Đông Phương Lỗi đột nhiên cứng ngắc vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa đau lại ngọt, đây chính là dáng vẻ của em ở trước mặt Thượng Quan Ngưng sao? Đơn thuần ỷ lại vào như vậy?

"Sao anh lại không để ý tới em vậy, có phải em lại làm chuyện gì sai rồi phải không?" Tiêu Hòa Nhã vùi đầu ở trong ngực cậu rầu rĩ nói, sau đó suy nghĩ gần đây rốt cuộc là đã làm chuyện gì có thể làm cho anh ấy đột nhiên biến thành người khác vậy, nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện chính mình đều luôn ngoan ngoãn.

"Nói, có phải anh lén lút nuôi tiểu tam ở bên ngoài rồi phải không!" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên nheo ánh mắt cực kỳ nguy hiểm lại, đôi tay gắt gao lôi kéo cổ áo của cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.