Chương trước
Chương sau
"Đúng rồi, Tiểu Noãn ở phòng bệnh nào, tôi muốn đi thăm cậu ấy!" Tiêu Hòa Nhã nói, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Thượng Quan Ngưng kéo trở về.

"Thay đồ khác đi!" Thượng Quan Ngưng nhỏ giọng nói.

"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã cũng nhớ tới, mình kéo lê cái váy cưới này hơn nửa ngày, mới vừa rồi lo chuyện khẩn cấp không có cảm thấy gì, bây giờ ngược lại cảm thấy váy cưới này thật là nặng vô cùng.

"Các cậu còn có chuyện gì sao?" Thượng Quan Ngưng nhìn bọn họ lành lạnh hỏi một câu.

"Không có, không có. . . . . ." Mọi người nhất trí lắc đầu, cười hì hì đi ra ngoài.

Đóng cửa lại, Tiêu Hòa Nhã mới lấy bộ đồ Đại Nhị đưa tới, áo lông dài màu trắng, quần lót màu đen, giữa đôi giày màu trắng viền lông nhìn giống như con thỏ.

Cô bật cười, tới khi định mặc váy cưới thì mới thấy khó khăn, lại nói khi nãy cô đẩy hiệu trưởng tới phòng tắm thay quần áo, bây giờ làm sao cô có thể tự mình thay? Làm kiểu gì cô cũng với không tới cái dây phía sau lưng. Đây có được tính tự mình làm bậy thì không thể sống hay không?

“Két” một tiếng, cửa phòng tắm bị mở ra, Thượng Quan Ngưng toàn thân mới vừa thay một bộ tây trang màu xám bạc dựa vào cửa mỉm cười nhìn dáng vẻ bất lực của cô.

Tiêu Hòa Nhã không nói gì, nhấc váy lên hấp ta hấp tấp chạy tới, vẻ mặt tươi cười nhìn anh: "Hiệu trưởng. . . . Hiệu trưởng. . . . . . Anh giúp em một chút!"

Thượng Quan Ngưng thưởng cho cô một cái liếc mắt, nhưng vẫn tốt bụng cởi sợi dây sau lưng ra cho cô. Nhớ ngày đó khi cô thử bộ váy cưới này phải có bốn năm người giúp một tay, hôm nay khi cô đẩy anh vào phòng tắm thì anh biết sẽ có cái kết quả này. Xem đi xem đi! Cuối cùng còn không phải muốn anh giúp một tay sao?

Cẩn thận cởi sợi dây phức tạp sau lưng cô ra, khuy cài được buông lỏng, váy cưới vốn là kiểu dáng áo ngực sau khi tháo dây ra liền rớt xuống đất, trên người của Tiêu Hòa Nhã chỉ còn độc quần lót màu đen Lace (viền ren). Mặc dù đưa lưng về phía Thượng Quan Ngưng, nhưng hiệu quả mặc nhiên rất kinh người, đương nhiên cái đầu nhỏ chậm lụt của cô còn chưa hiểu kịp loại vấn đề này. Cô cười híp mắt chạy đến bên giường lúc này mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

"Hiệu trưởng, không có áo lót!" Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại ai oán nhìn Thượng Quan Ngưng, hoàn toàn quên mất trên người mình bây giờ chỉ còn một mảnh nhỏ.

Hô hấp Thượng Quan Ngưng rõ ràng mắc nghẹn. Thân hình cứng ngắc nhìn cô.

"Hiệu trưởng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không mặc ư? Nhưng cái áo lông nằm dưới đất này nếu không mặc áo lót sẽ thấy rất rõ ràng đấy!" Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại, nhìn cái áo đẹp đẽ rất là nhức đầu nói.

Thân hình đột nhiên nhẹ bẫng, người đã bị Thượng Quan Ngưng kéo vào trong ngực. Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt anh như vậy, cô nhất thời đỏ mặt.

"Hiệu. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cũng chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Sau đó. . . . . .

"Aiz aiz aiz. . . . . . Không phải nói thay đồ xong sẽ tới xem Tiểu Bảo thế nào sao? Có thay đồ không thôi mà cũng lâu thế à?" Đại Nhất dựa ngay cửa ra vào, nhìn đồng hồ tay của mình nhịn không được phải lên tiếng.

Đại Nhị rất là im lặng liếc cậu ta một cái, đi thẳng vào trong phòng Tiểu Bảo rót cho mình ly nước.

"Đại Nhất, có thể dùng đầu óc một chút không! Cậu nói thử xem, cậu cao 1m8 mấy có ích lợi gì? Nói một cách chân thực chỉ có vóc dáng dài nhưng trí tuệ không phát triển!" Đại Tứ rất là bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Đại Nhất bị đả kích rồi, cực kỳ uất ức nhìn về phía Đại Tam.

"Aizz, đoán chừng do trời sanh cũng không thể trách cậu ta!" Đại Tam nói rất là khoan dung.

Sau đó Đại Nhất khóc! Vội vàng chạy vào ôm Tiêu Tiểu Bảo mới vừa tỉnh ngủ, "Bảo, bọn họ khi dễ ta, sau này cháu không nên chơi với bọn họ, tất cả bọn họ đều bại hoại!"

"Được!" Tiêu Tiểu Bảo mới vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ hồ.

Cuối cùng Tiêu Hòa Nhã vẫn mặc bộ đồ đẹp mắt đó, tất nhiên bên ngoài khoác thêm một áo vest thật to của đàn ông. Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, cho dù là Tiêu Tiểu Bảo cũng không có cơ hội. Cô vừa định ôm Tiểu Bảo thì bị Thượng Quan Ngưng bên cạnh ôm mất. Hiển nhiên áo vest trên người cô chính là cái áo mà anh nên mặc.

Mọi người tuy không hiểu nhưng cũng không có ai dám hỏi, tự giác giữ một khoảng cách, mọi người nghĩ thầm, có thể là tân lang quan (chú rể) này kết hôn không quá mức thuận lợi, vì thế chỉ có thể đòi chút hồi báo trên người tân nương tử (cô dâu),hơn nữa tân nương tử hôm nay lại đẹp như vậy, tự nhiên muốn giữ cô cách xa người khác, à người khác này là nói mấy vị đàn ông đấy, dựa trên suy nghĩ như vậy, mọi người cũng cảm thấy tân lang quan này mặc dù nhỏ mọn nhưng cũng có thể lý giải được. Đàn ông mà, cũng nên có bộ dáng này!

Đoàn người đi qua nhìn Ôn Tiểu Noãn một chút, mặc dù Lý Qua xuống tay độc ác, nhưng mà Ôn Tiểu Noãn cũng coi là người từ nhỏ đã đánh nhau tới lớn, cho nên về điểm này sức chịu đòn vẫn có, chỉ là vết thương nhẹ nằm viện vài ngày thì hết chuyện.

Tiêu Hòa Nhã ôm cô ấy khóc! Nếu cô ấy không bị đá bay đến trên tường, đúng lúc đụng phải còi báo động, thì bọn họ có thể tìm đến Tiểu Bảo nhanh như vậy mới là lạ! Xem như cô nợ cô ấy ân tình này.

"Tiêu Hòa Nhã, cậu không biết xấu hổ à, to xác vậy mà còn khóc nhè. . . . . ." Ôn Tiểu Noãn không chịu nổi, phải há mồm mắng!

Tiêu Hòa Nhã quyết tâm rồi, ân này cô nhất định phải báo, dĩ nhiên không phải dùng tiền báo ân! Tiêu Hòa Nhã ôm vai Ôn Tiểu Noãn, trịnh trọng nói: "Ôn Tiểu Noãn, tớ quyết định rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu lấy được Tiêu Mặc Tân, cho dù phải dùng xuân dược cũng nhất định khiến anh ấy trở thành người của cậu!"

Lời này vừa nói ra mọi người lập tức té ngã, Ôn Tiểu Noãn thoáng chốc cũng đỏ mặt, cô vốn là thiên kim đỉnh đạc của thị trưởng, vừa nhắc tới Tiêu Mặc Tân thì đã hoàn toàn mất hết khí thế, huống chi còn nghe loại chuyện xuân dược này.

Tiêu Hòa Nhã Nghĩa Bạc Vân Thiên (tinh thần chân chính) vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, vỗ rồi mới chợt nhớ mình không có mặc áo ngực, vỗ như vậy chắc sẽ không bị xệ xuống hoặc là biến dạng chứ? Nếu hiệu trưởng không thích thì làm sao?

Sắc mặt Thượng Quan Ngưng đã tương đối khó coi, xuân dược? Cô còn có thứ này? Anh cũng không quên lần đầu tiên của anh và cô bắt đầu cũng do cô cho mình uống thứ nước nghe nói là vô sắc vô vị.

"Bây giờ cậu phải dưỡng thương cho tốt, chờ cậu lành vết thương rồi tớ sẽ bày giúp cậu!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, rất là khéo hiểu lòng người đắp chăn giúp Ôn Tiểu Noãn.

Ôn Tiểu Noãn lại đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí quên cả phản ứng, cho đến khi bọn họ ra cửa cô ấy mới phản ứng được: "Tiêu Hòa Nhã, lão nương giết chết cậu. Ai cần cậu giúp tớ hả?"

Tiêu Hòa Nhã le lưỡi, nếu đã yêu thích vậy cũng không cần so đo dùng biện pháp gì có được, lại nghĩ đến anh cả của mình, loại người như anh ngọt nhạt gì cũng không chịu đành phải dùng thủ đoạn thôi, nếu không rất khó nắm bắt.

"Xuân dược từ đâu có?" Không biết Thượng Quan Ngưng đưa Tiêu Tiểu Bảo từ trong lòng mình cho Đại Nhị từ lúc nào, anh duỗi tay ra kéo cô vào ngực của mình. Giọng điệu không tốt hỏi.

"À. . . . . ." Nghe giọng điệu đó, Tiêu Hòa Nhã hơi nhụt chí anh hùng, len lén liếc một cái phát hiện anh đang nhìn mình, cô vội vàng mở miệng nói: "Không có! Em chỉ nói chơi thôi, em làm gì có thứ đồ đó!"

"Em xác định?" Thượng Quan Ngưng hỏi, giọng điệu này hiển nhiên chính là ý tứ không tin.

"Em bảo đảm hiện tại em không có!" Tiêu Hòa Nhã giơ ba ngón tay lên đầu nói rất nghiêm túc. Dĩ nhiên lúc nào muốn thì vẫn có thể có! Chỉ là, quả thật hiện tại cô không có.

"Được, là em nói đấy nhá, bây giờ trước tiên chúng ta đi xem người đã cứu Tiểu Bảo một chút!" Thượng Quan Ngưng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.