Đang lúc Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo chuẩn bị lên máy bay thì bị người ta cản lại.
"Tại sao à? Vé máy bay cũng đã mua rồi, không đi thì rất lãng phí tiền!" Tiêu Hòa Nhã nhìn hai người trước mắt, luôn cảm thấy mình đã gặp ở đâu đó, nhưng lại có chút không giống như vậy.
"Phu nhân, tiểu thiếu gia, lão đại nói rồi, cho dù Trung Nhật khai chiến cũng không cần ngài phải đi thăm dò tình hình của địch, lão đại còn nói, nếu hiện tại không trở về, người vợ này lão đại cũng không cần nữa, những đồ chuẩn bị cho lễ kết hôn lão đại sẽ đưa cho người khác. Còn nói. . . . . ."
"Không cần nói nữa, chúng tôi không đi Nhật Bản nữa, chúng tôi trở về thành phố Hoa!" Tiêu Hòa Nhã rất là dứt khoát thay đổi mục đích, nói nhảm, sẽ đưa những đồ dùng chuẩn bị cho lễ kết hôn cho người khác là có ý gì chứ? Không phải là có ý kết hôn với người khác chứ? Khó mà làm được, cô đã sớm nghĩ thông suốt, mặc kệ thế nào hiệu trưởng cũng là của cô. Vì nguyên do gì cô cũng sẽ không buông tay.
Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bảo, có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Bảo, chúng ta không đi Nhật Bản có được không?"
Tiêu Tiểu Bảo nhún nhún vai. "Con không có ý kiến!" Lại nói cậu vốn không muốn đi Nhật Bản, chỉ là mẹ cậu muốn đi nên cậu mới đi theo thôi.
Thấy con trai mình gật đầu, vì thế hai người vội vàng đi đổi vé máy bay, đi được hai bước lại dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn hai người phía sau bọn họ: "Này, sao tôi cứ có cảm giác đã gặp anh ở đâu đó rồi nhỉ?"
Lúc này Tiểu Lục khẽ bật cười. "Trí nhớ của phu nhân thật không tồi, thay đổi lớn như vậy rồi mà ngài vẫn còn ấn tượng."
"Thật sự đã gặp qua à!" Tiêu Hòa Nhã có chút giật mình, cô vừa mới thấy đã có cảm giác có chút quen mặt, cho nên mới hỏi một chút bởi vì không thế nào xác định được.
"Tôi là A Long, nó là em trai!" Hiện tại đổi tên là Tiểu Ngũ - A Long mỉm cười nói.
Em trai của A Long, lần này Tiêu Hòa Nhã đã hoàn toàn nhớ ra, chỉ là không ngờ người lại đẹp trai như vậy! Dường như nam tính khí phách hơn chàng trai lúc trước, Tiêu Hòa Nhã nghĩ đây chính là hình mẫu đàn ông trong truyền thuyết, cô còn nhớ rõ, bọn họ rõ ràng là người bắt cóc cô cuối cùng lại xông về phía trước để cứu cô.
"Đúng rồi, thương thế của anh đã tốt chưa? Khi nào thì bị hiệu trưởng lừa gạt đi vậy?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, bộ dạng tươi cười rạng rỡ.
Tiểu Ngũ cười cười. "Tôi đã sớm khỏi rồi, đúng rồi, từ bây giờ ngài gọi tôi Tiểu Ngũ, gọi nó Tiểu Lục là được! Tiểu Lục, cậu đi đổi vé máy bay trước!"
"Được!" Tiểu Lục cầm hộ chiếu của hai người bọn họ, tiếp đó lập tức đi đổi vé máy bay.
Tiêu Hòa Nhã nghe tên của bọn họ thì không nhịn được lập tức bật cười, hiệu trưởng đại nhân thật đúng là lười lợi hại, bốn sư huynh còn chưa tính, Nhất - Nhị - Tam - Tứ, hiện tại lại có Tiểu Ngũ Tiểu Lục, nếu như thủ hạ của anh có nhiều người có phải toàn bộ sẽ phải đi xuống xếp hàng hay không.
Ba người bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Tiểu Lục đổi vé máy bay trở lại.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Lục đã chạy tới. "Phu nhân, tiểu thiếu gia, anh Ngũ, máy bay đi thành phố Hoa chỉ có chuyến chín giờ tối nay!"
Tiểu Ngũ đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại xin phép lão đại, lúc này lại vang lên giọng nói của Tiêu Tiểu Bảo.
"Chú Ngũ, chú khoan gọi đã, mẹ, mẹ gọi điện thoại cho bác, bác sẽ có biện pháp để chúng ta trở về ngay lập tức!" Tiêu Tiểu Bảo cười nói với Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã không quá tin tưởng, trở về ngay lập tức, chẳng lẽ anh Hạ sử dụng ma thuật sao? Chỉ là, để tỏ lòng mình tin tưởng con trai, Tiêu Hòa Nhã không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hạ Ngưng Nhật.
Sau khi Hạ Ngưng Nhật nghe được vấn đề này, nhẹ nhàng bật cười. "Loại chuyện như vậy, hiệu trưởng nhà em cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay!"
"Không phải là em muốn cho anh ấy một bất ngờ sao?" Tiêu Hòa Nhã thuận miệng nói.
Hạ Ngưng Nhật sửng sốt, ngay sau đó bật cười, "Được, bốn người ở bên kia chờ, anh sẽ sai người qua đón!"
Cho đến khi ngồi lên trực thăng tư nhân, Tiêu Hòa Nhã mới phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc.
"Bảo, có phải chúng ta là người giàu có không?" Tiêu Hòa Nhã ghé vào bên tai Tiêu Tiểu Bảo đè nén kích động nhỏ giọng hỏi. Ở trong nước có bao nhiêu bản lãnh còn chưa tính, thế nhưng đang ở nước ngoài cũng hành động tùy ý như vậy, rốt cuộc nhà họ Hạ có bao nhiêu tiền chứ?
Tiêu Tiểu Bảo rất là bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc mẹ của mình một cái, đưa tay tới gần mặt của cô chỉ chỉ: "Mẹ, cái bộ dạng của mẹ lúc này quá mất mặt rồi!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, được rồi, quả thật có chút mất thể diện, giống như một bộ dạng đã quen mất mặt rồi. "Nhưng Bảo à, mẹ còn đang kích động đây!" Tiêu Hòa Nhã đưa tay ôm đầu con trai mình, cười hì hì nói: "Thì ra là thiếu chút nữa mẹ thành Đại Phú Bà, đáng tiếc là đã đào hôn, nhưng mà sau khi trở về mẹ vẫn là Đại Phú Bà, ha ha ha. . . . . ."
Giọng cười đó nhẹ khuếch tán trong bầu trời xanh mây trắng, thấy Tiêu Tiểu Bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng với một đám nhân viên im lặng ngồi ở một chỗ sững sờ một hồi lâu. Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của tiếp viên hàng không, ba người Tiểu Bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng nhau hất mặt, giống như sau gáy viết vài chữ to, tôi không biết người này!
Khi bọn họ trở lại thành phố Hoa, vừa hay đọc được một tin tức quan trọng, đó chính là một lãnh đạo quan trọng của quốc gia phát bệnh tim không chữa trị kịp thời qua đời. Người lãnh đạo quan trọng không phải là người khác, chính là ông Mộ bị tước quyền trước đây không lâu, ba ruột của Mộ Linh Dược. Ngày đó bọn họ trở về thành phố Hoa, đại tiểu thư nhà họ Mộ cũng mang theo Dương An trở lại thủ đô. Tiểu Ngũ nói, rốt cuộc chết vì bệnh tim hay vì người khác thì chỉ có ông Mộ biết được mà thôi!
Sau tất cả, cũng không biết sao mọi người lại đưa ra kết luận này, Tiêu Hòa Nhã nghĩ, chuyện này cuối cùng cũng không có người nào thắng cả, Mộ Linh Dược mất đi tất cả bao gồm cả người ba yêu thương cô ta nhất, hiệu trưởng và cô mất một đứa bé cùng với mất khả năng sinh đẻ. Trận chiến này cả hai bên đều tổn hại, vì vậy kết thúc đi sao còn phải không chết thì không ngừng chứ?
Thượng Quan Ngưng tự mình ra đón, Tiêu Hòa Nhã Tiêu Tiểu Bảo ra khỏi sân bay đã nhìn thấy dáng người cao gầy dựa vào trên xe, vẫn là Đại Nhị đảm đương tài xế, Tiêu Hòa Nhã vừa nhìn thấy người nọ trái tim liền nhảy thình thịch. Không nói hai lời trực tiếp vọt tới.
"Hiệu trưởng, em rất nhớ anh!" Tiêu Hòa Nhã ôm anh, vẻ mặt tươi cười không ngừng cọ xát trong lồng ngực anh. "Hiệu trưởng Hiệu trưởng. . . . . ." Cọ xát nửa ngày, cũng không thấy người này mở miệng nói một câu, Tiêu Hòa Nhã thận trọng ngẩng đầu liếc nhìn anh, lại nhìn vẻ mặt căng cứng của anh đúng là bộ dạng mất hứng.
Mất hứng ư! Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, hai tay còn ôm thật chặt hông của anh, lại nói chuyện này thật đúng là khiến cho người ta yêu thích không buông tay được! Từ lúc ban đầu cô đã xác định eo của anh rất nhỏ rồi, hắc hắc. . . . . . Dĩ nhiên chuyện này không thể để cho hiệu trưởng biết, nếu không nhất định sẽ chém cô ra mất, nhưng mà bây giờ làm thế nào đây? Dám chắn hiệu trưởng đang tức giận vì cô đào hôn! Cô nên giải thích thế nào đây? Chết không nhận? Bị người ta lừa trốn hay sao?
"Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, anh làm sao vậy? Có phải có người chọc anh tức giận phải không?" Tiêu Hòa Nhã ở trong lồng ngực anh giọng nói mang theo buồn bực hỏi.
Thượng Quan Ngưng nhìn đỉnh đầu cô chằm chằm, có phải có người chọc anh tức giận phải không? Lời thế này mà cô còn không biết xấu hổ hỏi ra được? Anh rất phục. Da mặt đã ở trình độ nào rồi hả?
"Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, anh cũng đừng tức giận, em mua cho anh rất nhiều quà tặng đó! Thật! Anh đại nhân đại lượng đừng so đo với người nọ có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn anh, hai tay đổi thành cầm lấy tay anh.
Thượng Quan Ngưng vẫn chỉ nhàn nhạt nhìn cô như cũ, cũng không muốn nói chuyện. Tuy rằng chính mình để mặc cho cô đi, anh cũng biết suy nghĩ bây giờ của cô, nhưng vẫn nên dạy dỗ một chút, chuyện này chơi một lần thì có thể, nếu là chơi nghiện rồi thì không phải là trò chơi vui rồi. Cho nên anh không thể đơn giản bỏ qua cho cô như vậy, vừa đi còn đi nhiều ngày như vậy!
Tiêu Hòa Nhã vừa cẩn thận quan sát hiệu trưởng nhà cô một cái, lần này mới phát hiện chuyện có biến, cô cũng biết hiệu trưởng nhà cô bình thường không phải là người thích tức giận, nhất là không tùy tiện tức giận cô, nhưng khi tức giận rồi thì hậu quả khá là nghiêm trọng, lần anh tức giận trước kia chính là ba năm không để ý tới cô. Sẽ không phải là thêm ba năm nữa chứ? Nghĩ đến đây, Tiêu Hòa Nhã có chút nóng nảy. Có chết cũng cứng rắn dính trên người anh.
"Hiệu trưởng Hiệu trưởng. . . . . . Anh đừng tức giận, em biết em sai rồi, em không nên tự ti không nên tự mình quyết định không nên. . . . . . Tóm lại chính là rất nhiều không nên, anh đừng giận em có được hay không?"
"Biết sai rồi chứ!" Thượng Quan Ngưng cúi đầu, giọng nói không mặn không nhạt khiến cho người ta nghe không ra vui buồn.
Tiêu Hòa Nhã nhìn Thượng Quan Ngưng, vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái: "Em sai rồi em thật sự sai rồi! Anh đừng tức giận có được hay không? Em bảo đảm không bao giờ có lần sau nữa!"
"Tốt, lên xe trước đi!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, vốn chỉ là dính ở trên người anh, lần này sử dụng cả tay chân, trực tiếp coi anh như đại thụ vậy trèo lên, cuối cùng cả người cũng trèo trên người của anh: "Hiệu trưởng, nếu anh còn tức giận em sẽ không xuống!" Tiêu Hòa Nhã uy hiếp.
Hành động này, làm cho mọi người dừng chân nhìn, Thượng Quan Ngưng cũng không để ở trong mắt, chỉ không muốn người không có liên quan gì được xem diễn trò miễn phí. Trực tiếp đưa tay ôm cô lên xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]