Chương trước
Chương sau
Ôn Tiểu Noãn vốn đang còn tức giận đùng đùng, nhưng nháy mắt liền mềm nhũn ra, ôm Tiêu HòaNhã khóc rất không có hình tượng, vừa khóc vừa mắng!

"Con bà nó,bà tới đây nhảy một bản thì thế nào? Con gái nhà Thị trưởng không phảilà người à ? d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Người khác có thể tới chơi tại saobà đây thì không thể tới ? Nhảy một bản thì thế nào? Chẳng lẽ thành phốHoa bởi vì tớ tới nhảy một bản liền xuống cấp? Con mẹ nó, nếu để cho bàđây bắt được, thì nhất định đá cho hắn thành thái giám luôn!" Ôn TiểuNoãn rất là uất ức, nhưng mà so với uất ức thì cô áy náy nhiều hơn, lầnnày phải khiến Tiểu Nhã và Tiểu Bắc cản giúm cho cô!

Aizz! Nếu là bạn thân của nhau sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng cô ấy, haingười: một người thì để cậu ấy tùy ý ôm thật chặt mình, một người cònlại là ôm cậu ấy thật chặt. d∞đ∞l∞q∞đ An ủi lẫn nhau như vậy, thật tốt!

Tống Duật Minh ôm Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trước cửa lẳng lặng nhìn một mànnày, sau đó xoay người đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Chú gọi điện thoại cho ai vậy?" Tiêu Tiểu Bảo bị Tống Duật Minh ôm, nhìn thấy anh ta gọi điện thoại liền vội vàng hỏi.

"Cho ba cháu !" Tống Duật Minh cũng không gạt cậu bé. Bản thân ở thành phốHoa thế lực kém xa anh em Hạ thị, có một số việc còn cần phải tự mình ra tay mới được.

“Không phải khi nãy chú nói. . . . . ." Tiêu TiểuBảo kinh hãi, mới vừa rồi còn nói sẽ không nói cho. . . . . . Tiêu Tiểu Bảo dừng lại, nhìn Tống Duật Minh không chớp mắt.

Tống Duật Minh cười nhạt, hài lòng khi thấy cậu bé này thật thông minh: "Nếu không nói cho ba cháu biết , ngày mai hình mẹ cháu đang chặn trước mặt của congái Thị trưởng sẽ xuất hiện trên tít ở trang đầu của các tờ báo lớn!"Chiều cao Tiêu Hòa Nhã tương tự với Ôn Tiểu Noãn, kiểu tóc cũng tươngtự, hẳn người nọ quá đắc ý, không nói có thể nhận lầm hay không, bangười các cô ở chung một chỗ, coi như không chụp được ngay mặt Ôn TiểuNoãn, bọn họ cũng sẽ kêu người khác chỉ ra cái bóng lưng kia chính là Ôn Tiểu Noãn, con gái Thị trưởng thành phố Hoa, còn Tiêu Hòa Nhã bị chụptrực diện thì không thể tránh khỏi bị lên mặt báo.

"Vậy chú maugọi đi!" Tiêu Tiểu Bảo không muốn mình mẹ gặp phiền phức như vậy, có lẽba sẽ nghiêm nghị một chút, nhưng điểm xuất phát của cậu tất nhiên tốt.Coi như có bắt viết kiểm thảo cũng nhận.

Thật ra thì, ThượngQuan Ngưng đã sớm biết hai người bọn họ đi đến chỗ này, chỉ là nghĩ cóÔn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc ở đây, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, đợiđến giờ anh cho xe đưa mấy người các cô trở về là được, dù sao người tacũng là một cô gái nhỏ mới hai mươi hai mốt tuổi, không muốn chơi đó làkhông thể nào, anh cũng không thể xem cô giống xem tội phạm. Coi như cógây ra chút chuyện gì đi nữa, Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc là cao thủ đánh nhau tự nhiên sẽ không để người ta đả thương cô. Mà anh cũng sẽ khôngđể mặc cho cô chơi đùa quá lâu, vì thế sẽ không có chuyện gì xảy ra.Nhưng anh tính sai rồi! Khi nhận được điện thoại anh thật hối hận mìnhđã không xem xét kỹ.

Cho nên khi Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy ThượngQuan Ngưng cùng với bốn vị sư huynh sau lưng anh, cô ngây người sửngsốt, nghĩ thầm phen này mình tiêu rồi, không chỉ có gạt anh len lén chạy đến loại địa phương này chơi, còn gây ra chuyện lớn như vậy, lần nàykhẳng định chết chắc!

Thượng Quan Ngưng chỉ lườm cô một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bị người khác cắt ngang.

"Ba! Ôm, ôm!" Bị Tống Duật Minh ôm vào trong ngực Tiêu Tiểu Bảo quơ hai cánh tay nhỏ bé mở miệng nói giọng mềm nhũn.

Vốn đang tức giận ngút trời, Thượng Quan Ngưng dằn lại cơn thịnh nộ, vươn tay ôm con trai mình trở lại.

"Đại Nhị, đưa ba người họ về nhà!" Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo nhìn về phía Đại Nhị phân phó.

"Dạ!" Đại Nhị gật đầu, sau đó mời ba người các cô.

Sau đó Tống Duật Minh đưa Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo cùng với bangười khác ở sau lưng anh đi về phía phòng làm việc của mình.

"Có chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt hỏi.

Tống Duật Minh ngồi ở trên ghế sa lon, không muốn rót nước mời mọi người, vì sao? Quá nhiều người, anh ta lười phải rót."Mọi người tự tiện đi, uốngtrà hay uống cà phê tự mình rót!"

"Chớ nói nhảm, anh là người nào tôi còn không biết sao?" Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn anh ta, "Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Duật Minh đem mọi chuyện từ lúcmình ở ngoài cửa gặp ba người kia cho tới khi có chuyện xảy ra tỉ mỉtừng chi tiết nói cho Thượng Quan Ngưng, quả thật so với kể chuyện cònđặc sắc hơn.

Nghe xong, sắc mặt Thượng Quan Ngưng thật khó coi,khiến cho Tiêu Tiểu Bảo im lặng một lúc lâu không nói gì, người này nếuđi kể chuyện mà nói không chừng sẽ có nhiều người ái mộ. Choáng nha, cócần phải nói rõ ràng như thế sao? Nói thẳng phần sau không được sao!

"Bây giờ anh mau chóng nghĩ biện pháp ngăn các tòa soạn lớn ngưng phát hànhbáo, bằng không ngày mai gương mặt người phụ nữ của anh sẽ được trưngbày khắp các phố lớn ngõ nhỏ!" Sau cùng, Tống Duật Minh đưa ra kết luận.

Thượng Quan Ngưng nghe xong, đứng dậy đi thẳng ra.

"Này này này. . . . . . Dầu gì tôi cũng cung cấp tin tức cho anh, một tiếngcảm ơn cũng không nói?" Tống Duật Minh bất mãn, tính thế nào hắn còngiúp dỗ con trai anh kia mà, cũng có thể nói một tiếng cảm ơn chứ?

"Tôi không cho đóng cửa quán bar này đã là nể tình chúng ta là bạn bè, trong quán bar của anh, người phụ nữ của tôi bị đám chó săn chụp ảnh, anh cho là mình còn có công lao?" Thượng Quan Ngưng hí đôi mắt xếch hỏi thật là nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người sợ đến sởn tóc gáy.

"Ha ha ha a. . . . . ." Tống Duật Minh cười gượng."Ngài đi thong thả ha, rảnh rỗi thì tới đây chơi!"

Sau đó Thượng Quan Ngưng mặt không biểu cảm ôm Tiêu Tiểu Bảo xoay người rời đi, Đại Nhất, Đại Tam, Đại Tứ vội vàng đuổi theo.

"Thông báo cho các tòa soạn báo lớn, bài viết về con gái Thị trưởng tiểu thưtoàn bộ bỏ hết! Cũng không cho phép đăng bất kỳ tấm hình nào, nếu khôngthì chuẩn bị đóng cửa phá sản đi!" Ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng phân phó nói với ba người ở sau lưng.

"Dạ!" Ba người gật đầu, sau đó bắt đầu người nào làm việc nấy.

Nửa giờ sau, toàn bộ các tòa soạn báo lớn trong thành phố Hoa đều nhận được một cuộc điện thoại giống nhau, phải hủy bỏ tất cả các bài viết cũngnhư hình ảnh của con gái ngài thị trưởng, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Tại tòa soạn báo Ánh sao.

"Tổng biên, mới vừa có một cuộc điện thoại gọi cho chúng ta. . . . . ." Trợ lý hơi run rẩy nhìn về phía tổng biên của mình nói.

"Tôi biết rồi!" Tổng biên tập vuốt vuốt mi tâm, nhận được loại điện thoạinày ông không thấy kỳ lạ, dính đến con gái thị trưởng, không chỉ là đạibiểu cho thành phố, đó còn là thiên kim của thị trưởng, quan hệ lợi hạinhiều như vậy, ông không thể không suy tính, ông chỉ là một tổng biêntập nho nhỏ của tòa soạn báo, người ta muốn tiêu diệt ông quả thật dễnhư trở bàn tay.

"Anh đi thông báo một tiếng, lập tức hủy bỏ bài viết của Vương Nhân! Mọi tin tức về con gái thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"

"Vâng!" Trợ lý nghe xong, vội vàng chạy đến phòng Biên Tập."Trưởng phòng,trưởng phòng, Tổng biên nói rồi, muốn hủy bỏ bài viết của phóng viênVương, là người viết tin tức này, nội dung nói về con gái của thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"

"Tại sao? Bài lần này rất đáng xem, ngày mainhất định sẽ bùng nổ đấy!" Trưởng phòng Biên Tập trừng mắt kính lên rấtlà kỳ quái hỏi, "Tại sao muốn hủy đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.