"Tiêu Hòa Nhã!"Thượng Quan Ngưng chau mày nhìn Tiêu Hòa Nhã nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, chau mày, lần trước cô bị bệnh cả một tháng mới miễn cưỡng khỏelại. . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phá hủy hy vọng của cô ấy.
"Anh . . . . . . Anh . . . . ." Tiêu Hòa Nhã vô ý thức nỉ non, đôi tay quơloạn xạ cho đến khi cầm được ngón tay thon dài mới hơi ổn định lại.
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, rốt cuộc em bị sao thế?" Thượng QuanNgưng nắm tay của cô, cảm thụ cô không khống chế được sức lực của mình.Trong lòng không khỏi đau đớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã không ngừng kêu anh của cô, từnhỏ đến lớn, lo lắng cho cô nhiều nhất không phải là người ba của cô, mà là ba người anh trai, cho dù có chuyện gì xảy ra, đều có ba anh traicủa cô đứng ở sau lưng. Cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ không bỏ cô mà đi.
"Tiêu Hòa Nhã?" Thượng Quan Ngưng cau mày. Cái tay còn lạinắm rất chặt."Nhất, Nhị, Tam, Tứ lập tức điều tra kỹ chuyện ngày hômnay!"
"Dạ!" Ngoài cửa Nhất, Nhị, Tam, Tứ giơ tay chào một cáitheo tiêu chuẩn nhà binh sau đó liền lặng yênkhông tiếng động lui ra ngoài.
"Oa oa. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảovẫn như cũ không ngừng khóc. Tiêu Mặc Vân ôm cháu xoay người đi thẳngtới căn phòng nhỏ của cháu mình.
"Ngoan, Tiểu Bảo ngoan nhất,Tiểu Bảo nhất định không muốn mẹ khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/2892669/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.