Tiêu Hòa Nhã nằmtrên giường, mơ mơ màng màng không biết mình nói những gì, chỉ cảm thấynóng chịu không nổi. . . . Toàn thân đều là mồ hôi, ẩm ướt dinh dínhrất khó chịu.
"Đừng nhúc nhích!" Một giọng nói hơi tức giận vanglên. Cô nghe thật quen tai nhất thời không biết là người nào,nhưng cũng ngoan ngoãn nằm im, không hề lộn xộn nữa, từ từ cảm giác cóngười cầm khăn lông mềm mại lau mồ hôi trên mặt mình. Có chút ít còn hơn không, cuối cùng cô cảm thấy thoải mái được một chút.
Lôngmày Thượng Quan Ngưng nhíu thật chặt, rõ ràng trước đó trong trường học còn thật tốt, trở về lại biến thành cái bộ dáng này, "Đây là nguyênnhân gì? Giữa ngày hè quần áo chỉ bị ướt một chút sao lại có thể phátsốt rồi nói mê sảng?"
"Từ nhỏ đã như vậy, bệnh viện cũng khôngbiết rõ nguyên nhân, dù là mắc mưa hay bị dộinước, nhất định sẽ phát sốt!" Biết mình đánh lầm người rồi, giọng nóiTiêu Mặc Tinh trở nên ôn hòa hơn.
Thượng Quan Ngưng cau mày,trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì. Chỉ có thể tức giậntrừng mắt nhìn cô chằm chằm. Trong lòng cũng buồn bực chính mình. Nếunhư anh không ôm cô, hẳn trên người của cô cũng sẽ không bị ướt, như vậy sẽ không phát sốt.
"Tiểu Nhã thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên cửa phòng Tiêu Hòa Nhã bị người vội vã mở ra, người vộivàng chạy về chính là Tiêu Vô Hiền, ba của Tiêu Hòa Nhã, vừa nghe congái bảo bối của mình ngã bệnh liền vội vàng chạy về, vừa đúng lúc mọichuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/2892628/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.