Có lẽ là thật sự rất lo lắng cô nhóc Tiêu Hòa Nhã này không thể tự mìnhhiểu lấy, vì vậy sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân, tuy rằng có haingười Đại Tam và Đại Tứ trông nom như hình với bóng nhưng Thượng QuanNgưng vẫn sẽ lo lắng cô có thể dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của ngườikhác, cho nên mỗi lúc trời tối anh sẽ trông giữ ở cửa nhà cô một lát,hết chín mười phần đều có thể nhìn thấy người nào đó lén lút chạy rangoài đi dạo, một người mang cái bụng thật bự nói bao nhiêu nguy hiểmthì có bấy nhiêu nguy hiểm, mà người nào đó dạy mãi không sửa, cho nêntrong cơn tức giận mất lí trí, anh đã đồng ý với người nào đó mỗi ngàyđều cùng đi dạo hơn nửa giờ. Thói quen này liền kéo dài hơn nửa năm, từcuối mùa thu đến đầu mùa xuân mãi cho đến ngày sinh dự tính của cô.
“Hiệu trưởng à, anh nói anh là người không rảnh rỗi, mỗi buổi tối đều cùng em đi dạo không bị ảnh hưởng gì sao?” Tiếu Hòa Nhã cố gắng mang cái bụngto tròn kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng dáng vẻ như được tiện nghi lạicòn khoe mẽ.
Thượng Quan Ngưng bị cô nói một câu này tức giận suýt chút nữa không kịp thở, hiện tại một đôi mắt câu hồn đang trợnthật lớn nhìn người nào đó giống như đang nhìn quái vật nhỏ, bộ dạng vôcùng khinh bỉ.
“Em yên tâm!” Bộ dạng Tiêu Hòa Nhã vẫn là vẻmặt không tự hiểu, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt vuốt ngực ThượngQuan Ngưng, “Em sẽ không ghét bỏ anh, dù sao một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/2892599/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.